Tinh Giới
Chương 123 : Ma Thú sâm lâm
Ngày đăng: 13:18 30/04/20
– Mặc kệ có thu hay không, vào Ma Thú sâm lâm giết ít ma thú đào vài ma hạch cũng tốt. Sắp qua mùa đông, trong tay không có mấy đồng tiền, khổ chết.
Một nam nhân vạm vỡ lưng cõng cây đao to nói:
– Nhưng những ma thú này lợi hại bỏ mạng, thực lực yếu chút thì chạy trốn nhanh, đụng phải ma thú thực lực mạnh ngược lại mình chạy vắt giò.
Mạo hiểm giả khác nói:
– Gặp ma thú thực lực cường đại có thể chạy trốn đã là giỏi. Mấy hôm trước một tiểu đội Dong Binh hơn hai mươi người xui xẻo đụng phải một con lôi hổ thất giai, chỉ có một người trốn ra. Hiện tại người thực lực thấp không dám đi khu vực đó nữa.
– Chúng ta sắp qua mùa đông, ma thú cũng phải sống qua mùa đông. Ha ha, chúng ta giết chúng nó lấy ma hạch, lột da thú. Các ma thú cũng xem chúng ta như thực vật, chỉ là mạnh ăn thịt yếu!
Lời này khiến nhiều mạo hiểm giả lặng im. Mạo hiểm giả, Dong Binh, nghe thì rất là tự do tự tại nhưng cũng sống những ngày liếm máu trên lưỡi dao. Đối với bọn họ thì có thể sống đến ngày mai hay không vĩnh viễn là một dấu hỏi. Trong này không bao gồm các nhân vật thực lực cao cường, cường giả thật sự thì hưởng thụ cuộc sống tự do, nguy hiểm thì bọn họ dựa vào thực lực lần lượt hóa giải.
Không nghe thêm nhiều tin tức hữu dụng, nửa tiếng sau Lâm Thiên rời khỏi quán rượu mạo hiểm giả, hắn tìm một lữ điếm ở lại. Bầu trời sắp tối đen.
Đêm thành Ma Thú rất náo nhiệt, tại đây nghề sắc tình cực kỳ phát đạt, số lượng kỹ nữ nhiều nhất toàn đại lục. Những Dong Binh, các mạo hiểm giả thường hay có dư tiền, đa số tiền đổi rượu chảy vào bụng, hoặc đổ trên bụng nữ nhân.
Khiến người Lâm Thiên cống hiến cho sự nghiệp sắc tình thành Ma Thú, hắn vì tăng nhanh thực lực mà một tháng rồi không vào không gian Tinh Giới. Tốc độ chảy thời gian nơi này là gấp bốn lần không gian Tinh Giới.
Một đêm bình yên, ngày hôm sau Lâm Thiên dậy sớm, ra khỏi cửa thành theo đuôi một đội Dong Binh lớn đi Ma Thú sâm lâm. Tại sao là theo đuôi? Bởi vì bạn học Lâm Thiên đáng thương không biết đường. Tuy thành Ma Thú gần Ma Thú sâm lâm nhưng vẫn cách xa ba, bốn mươi dặm, nếu không mỗi ngày có ma thú chạy từ trong núi ra phá thì toi.
Không lâu sau Lâm Thiên bị đối phương phát hiện.
Trong đội Dong Binh một Dong Binh to mồm hét hướng Lâm Thiên:
– Này tiểu tử kia, lén lút theo sau chúng ta làm gì!?
Đội Dong Binh ngừng lại.
Lâm Thiên tiến lên trước, cười nói:
– Ngại quá, cuộc chiến ta đến Ma Thú sâm lâm nên không biết đường, bất đắc dĩ mới đi theo các người. Ta nghe nói các người sẽ đi hơi sâu vào Ma Thú sâm lâm?
Một nam nhân vạm vỡ cao cỡ hai thước vá cây búa to cười to bảo:
Diệp Phong nói:
– Mục tiêu của chúng ta lần này là Kim Vĩ Ma Hầu có thực lực lục giai, biết ma pháp phong hệ. Đến lúc đó còn phải tổng nhờ vào Lâm Thiên huynh đệ.
Lâm Thiên cười nói:
– Với tu vi Kiếm Sư của Diệp đoàn trưởng cộng thêm huynh đệ khác trong Dong Binh đoàn dư sức giải quyết một con ma thú lục giai.
Lòng Diệp Phong thầm giật mình, gã chưa từng nói về thực lực của mình vậy mà bị Lâm Thiên nhìn thấu. Lâm Thiên ở trong lòng Diệp Phong mạnh thêm một bậc.
– Nói là vậy nhưng xác suất xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong Ma Thú sâm lâm rất cao, lỡ như gặp phải ma thú đẳng cấp cao sẽ có kết cuộc là đoàn diệt. Hơn nữa trong Ma Thú sâm lâm không chỉ ma thú nguy hiểm còn có người. Có một số người chuyên môn săn giết người vào Ma Thú sâm lâm để kiếm lời.
Nói đến đây mắt Diệp Phong lóe tia sáng lạnh, tuy tình huống này rất bình thường nhưng vẫn khiến người tức giận.
Trên đời vốn không có đường, nhiều người đi thì thành đường mòn, câu này áp dụng trong thành Ma Thú. Nhóm Lâm Thiên đi dọc theo đường mòn vào trong Ma Thú sâm lâm, thường thấy cành cây trên đỉnh đầu vắt vẻo các con rắn sặc sỡ nhiều màu. Nhìn màu rực rỡ như thế nói rắn không có độc cũng không người tin, nhưng đám Dong Binh kinh nghiệm phong phú, trước tiên phát hiện rắn độc rồi giết ngay.
Trong rừng rậm nguy hiểm lớp lớp, có mấy lần Lâm Thiên dựng đứng lông tơ nhìn. Đám Dong Binh ai nấy hết sức bình tĩnh.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Bà nội nó, tiểu gia từng giết ra từ đàn tang thi vô số vậy mà bị thứ nhỏ bé này hù sợ, thật không nên.
Ba tiếng qua đi, đã đến giữa trưa. Mọi người dừng lại ở mảnh đất trống, lấy lương khô ra ăn. Lâm Thiên chần chừ một chút, lấy phần thịt bò trước đó đã chuẩn bị sẵn ra khỏi không gian Tinh Giới.
Làm như vậy để đám Dong Binh biết Lâm Thiên có không gian giới chỉ, à thì Tinh Giới miễn cưỡng xem như là không gian giới chỉ đi, dù sao bên trong có thể chứa đồ. Hành động này giúp Lâm Thiên hiểu rõ hơn tâm tính của mọi người.
Không gian giới chỉ là thứ rất quý giá, một chiếc không gian một thước vuông đã có giá trên mười vạn khối kim tệ, tương đương với ngàn vạn nhân dân tệ. Nếu những Dong Binh này nổi lòng xấu xa thì Lâm Thiên sẽ không nương tay, miễn hắn cẩn thận một chút, cả đám cộng lại không đủ giết hắn. Lâm Thiên cho rằng nên thử nghiệm lòng người.
Lâm Thiên thấy hâm mộ trong mắt Diệp Phong, nhủ thầm Diệp Phong không tệ. Hâm mộ là chuyện thường, miễn không phải tham lam là được. Dong Binh khác trừ cá biệt đáy mắt lóe tia ghen tỵ ra không có vẻ gì là tham lam.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Nhóm người này không tệ, khi gặp nguy hiểm nếu cứu được thì cứu.