Tinh Giới
Chương 144 : Đại viên mãn thiên giai
Ngày đăng: 13:19 30/04/20
Cam Hoành liếc sang thủ lĩnh thứ hai trong Hoàng Hà bang, Ngô Tùng đang ngồi bên cạnh mình:
– Lão nhị, ngươi thấy sao?
Ngô Tùng nhẹ gõ tay vịn ghế:
– Một mình Lâm Thiên muốn đối phó gần ngàn người Hoàng Hà bang chúng ta là chuyện không thể nào, chỉ sợ lần này có nhiều bằng hữu giang hồ kéo đến đây. Trong số đó khó tránh khỏi vài người có lòng oán hận Hoàng Hà bang chúng ta, nếu quần hùng xúc động phẫn nộ e rằng chúng ta sẽ chịu thiệt. Cứ theo lời Cửu Hoàn nói, tập hợp toàn bang lại đi. Đại ca, lần trước được một đám nỗ tiễn trong quân độ cũng phát xuống cho vài huynh đệ đi, đến lúc đó nếu có người thừa dịp gây rối sẽ cho bọn họ có đi không về!
Mắt Ngô Tùng lóe tia sáng tàn nhẫn.
Dù là cao thủ võ lâm khi đối diện nỗ tiễn mạnh mẽ số lượng nhiều cũng khó chống đỡ qua. Dù ngươi sống sót sau nỗ tiễn sẽ đối mặt gần ngàn người Hoàng Hà bang, cảnh tượng làm người ta tuyệt vọng.
Cam Hoành do dự hỏi:
– Lão nhị, nỗ tiễn là vật tư quân dụng, nếu tùy tiện sử dụng e rằng sẽ khiến người nói ra nói vào.
Ngô Tùng cười nói:
– Đại ca, chúng ta là ai? Sợ gì người khác nói? Chỉ cần nắm giữ thực lực trong tay, người khác thích nói sao thì kệ, chúng ta không thiếu một cọng lông!
Cam Hoành lớn tiếng nói:
– Ha ha ha! Nói cũng đúng. Cửu Hoàn, truyền lệnh xuống, trong vòng hai ngày người toàn bang phải về bang hết, kêu tất cả huynh đệ ở bên ngoài vui vẻ đi!
Cửu Hoàn vội đáp:
– Vâng, thuộc hạ đi truyền lệnh ngay!
Ngô Tùng lạnh nhạt nói:
– Cửu Hoàn, hiện tại ngươi bị thương, hãy dưỡng thương đi. Tuy lần này ngươi tổn thất nhiều huynh đệ nhưng kẻ thù thế mạnh, không trách ngươi được. Chờ ngươi lành vết thương sẽ được trọng dụng.
Cửu Hoàn reo lên:
– Tạ ơn bang chủ, tạ ơn nhị bang chủ! Thuộc hạ nhất định hết lòng hết dạ làm tốt các nhiệm vụ!
Cửu Hoàn vừa ra ngoài, Ngô Tùng nét mặt sa sầm ngay.
Cam Hoành hỏi:
Nếu là người khác, dù là cao thủ đại viên mãn thiên giai tuyệt đối không thể hoang phí nội lực rộng rãi giống Lâm Thiên. Nhưng Lâm Thiên khác, tốc độ phục hồi của hắn hơn người ta gấp một, hai chục lần nên không lo bị tiêu hao. Lâm Thiên chỉ cần chú ý sử dụng sức mạnh có hợp ý mình hay chưa.
Không biết vung chưởng thứ mấy ngàn, mấy vạn. Khi Lâm Thiên cảm giác mình khống chế chưởng lực đã cực tốt thì thời gian qua một ngày. Kiểm soát được chưởng lực nhưng Lâm Thiên chưa luyện tập sức chân. Lâm Thiên nhảy ra mặt nước, vận dụng Lăng Ba Vi Bộ đi trên mặt nước.
Lực lượng không theo kiểm soát làm Lâm Thiên lúc mới bắt đầu thường đạp một bước thì nước dâng tới tận đầu gối. Nếu nói với ai đây là Lăng Ba Vi Bộ sẽ làm người ta cười chết. Lâm Thiên không chịu nổi mất mặt nên hắn luyện tập say sưa, quên mất thời gian trôi qua, quên trong thế giới hiện thực đã chấm dứt tế tổ Chu gia.
Tế tổ kết thúc, Chu Dao tìm Lâm Thiên khắp nơi, nhưng hắn đang ở trong thế giới Thiên Long Bát Bộ thì làm sao nàng tìm được? Không tìm thấy người, gọi điện thoại không được, Chu Dao sốt ruột muốn khóc. Chu Dao chạy đi tìm phụ thân nhờ tìm giúp, nhưng kết quả vẫn không thấy người.
Chờ khi Lâm Thiên luyện tập tới mức Lăng Ba Vi Bộ hoàn toàn ổn, có thể bước trong hư không thời gian ngắn thì lại một ngày trôi qua.
Lâm Thiên lên bờ mặc quần áo ngay ngắn, bụng kêu ùng ục.
Lâm Thiên kinh kêu:
– Mợ, chết rồi, đã qua hai ngày! Không biết Dao nhi sốt ruột tới mức nào! Chết tiệt, công lực cao cũng có điểm tệ, không phân biệt được ban ngày ban đêm.
Lâm Thiên nhanh chóng dắt Đạp Tuyết vào một hang động.
– Đạp Tuyết ngoan, hãy ngoan ngoãn ở lại đây một lúc.
Lâm Thiên nói xong nhanh chóng trở về không gian Tinh Giới rồi không chút ngừng lại quay về thế giới thực.
Chu Dao đang thút thít trong phòng Lâm Thiên, hốc mắt đỏ ửng. Lâm Thiên đột nhiên hiện ra hù Chu Dao giật nảy mình, nhưng rồi nàng bất chấp tất cả lao vào ngực hắn gào khóc:
– Tiểu Lâm Tử... Ngươi... Ngươi... Ta...!
Lâm Thiên nhẹ vỗ về lưng Chu Dao:
– Dao nhi, xin lỗi, rất xin lỗi, làm nàng lo.
Chu Dao khóc một hồi thì ngủ quên, suốt buổi tối hôm qua nàng không chợp mắt, tìm Lâm Thiên khắp Chu gia. Lâm Thiên ôm Chu Dao lên giường, đắp chăn cho nàng. Nhìn Chu Dao khóc mắt đỏ rực làm hốc mắt Lâm Thiên cũng cay xè.
Lâm Thiên nhẹ vuốt mặt Chu Dao, khẽ thở dài:
– Nha đầu ngốc, ta là kẻ lăng nhăng, đáng giá nàng như vậy sao?
Giới lực hóa thành dòng nước ấm rót vào cơ thể Chu Dao tiêu trừ mệt nhọc, đôi mắt khóc đỏ ngầu cũng được giới lực xóa tan trở lại bình thường.