Tinh Giới

Chương 145 : Sự kiện bài Hoa

Ngày đăng: 13:19 30/04/20


Chu Dao ngủ không lâu sau Hoa bá tìm đến, thấy Lâm Thiên thì định nói chuyện nhưng bị hắn ngăn lại.



Lâm Thiên truyền âm:



– Hoa bá, Dao nhi mới ngủ, đừng làm ồn nàng.



Hoa bá gật đầu, ra hiệu Lâm Thiên đi theo ra ngoài. Lâm Thiên nhìn Chu Dao, đứng dậy cùng Hoa bá ra khỏi phòng.



– Lâm tiên sinh...



Hoa bá mới mở miệng đã bị Lâm Thiên ngắt lời.



Lâm Thiên mỉm cười nói:



– Hoa bá, Dao nhi rất tôn kính người, nên Hoa bá gọi ta là tiểu Lâm được rồi.



Khuôn mặt già nua lộ nét cười, Hoa bá nói:



– Vậy được, ta sẽ kêu ngươi là tiểu Lâm. Tiểu Lâm, không biết tối hôm qua ngươi...



Hoa bá đánh giá Lâm Thiên, nhíu mày nói:



– Ta cảm giác tiểu Lâm hơi khác với hôm qua.



Ngày hôm qua Lâm Thiên chỉ là tu vi sơ kỳ thiên giai, bây giờ đã là đại viên mãn thiên giai. Thực lực khác nhau, khí thế ra khí thế cũng hơi khác. Đặc biệt bây giờ Lâm Thiên không thể hoàn mỹ khống chế lực lượng trong cơ thể mình.



Lâm Thiên mỉm cười nói:



-Hoa bá mắt sáng như đuốc, tiểu tử đêm qua có đột phá một chút nên trông hơi khác đi.



Hoa bá lộ vẻ mặt hiểu ra:



– Vì sắp đột phá nên tiểu Lâm tìm chỗ ẩn giấu đi đúng không? Xem bộ dạng thì không chỉ đột phá một chút.



Đột phá tu vi là cơ duyên khó được, không thể bị quấy nhiễu nhiều, Hoa bá hiểu rất rõ. Nếu bị quấy rầy nhẹ thì trong vòng vài năm không thể tiến bộ nữa, nặng thì suốt đời kẹt lại ở cảnh giới cũ. Phòng khách bình thường thế này tất nhiên không phải chỗ đột phá tốt. Trước kia Hoa bá hơi ác cảm với Lâm Thiên vì làm Chu Dao đau khổ giờ bị dễ dàng xóa tan.



Hoa bá nói:



– Tiểu Lâm, ta phải báo cho nhóm lão thái gia biết chuyện, tránh cho bọn họ bọn họ có ấn tượng xấu với ngươi. Tiểu Lâm hãy ở lại đây chăm sóc đại tiểu thư.



Lâm Thiên gật đầu nói:



– Đa tạ Hoa bá, tiểu tử mới dùng nội lực điều dưỡng thân thể cho Dao nhi, nàng đã không sao.



Hoa bá lộ vẻ mặt yên lòng:



– Vậy thì tốt, tốt rồi.



Hoa bá chậm rãi đi xa.




Ánh mắt Lâm Thiên lạnh lùng, nếu hắn chỉ là một người bình thường thì cũng giống người này mắng vài câu trút giận rồi thôi. Nhưng ông trời cho Lâm Thiên có lực lượng bất phàm, thế thì trả thù đi, lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng!



Ánh mắt Lâm Thiên đáng sợ làm Chu Dao hết hồn, khẽ khàng kêu lên:



– Tiểu Lâm Tử!



Lâm Thiên thở hắt ra, dịu giọng nói:



– Ta không sao. Dao nhi ăn xong rồi đúng không? Ta đưa nàng về phòng ngủ.



Chu Dao gật đầu, tuy chưa ăn no nhưng xem tin tức xong không nuốt trôi cơm được. Trung Quốc đã mạnh rất nhiều nhưng xử sự thì không có bá khí của nước lớn, giờ thì chó mèo gì cũng dám tới cửa khi dễ.



Đưa Chu Dao về phòng rồi Lâm Thiên trở lại phòng ngủ của mình. Lâm Thiên mới vào phòng liền nghe Ngụy Phong phun nước miếng mắng vi tính.



– Bà nội nó, nếu trong tay lão tử có quân độ thì lão tử chơi chết đám khốn kiếp các ngươi!



Lâm Thiên kêu lên:



– Lão Ngụy!



Ngụy Phong quay đầu lại:



– Lão tam, xem tin tức chưa? Bà nội nó, tức chết ta!



Lâm Thiên gật đầu nói:



– Xem rồi, mới nãy ăn cơm với Dao nhi trong nhà ăn có thấy. Lão Ngụy cảm thấy quốc gia sẽ xử lý việc này ra sao?



Ngụy Phong nằm dài trên ghế, bất đắc dĩ nói:



– Xử lý thế nào? Thì vẫn như cũ, kháng nghị, khiển trách nghiêm khắc. Mợ nó, nếu khiển trách có dùng thì cần quân đội làm khỉ gì? Nhưng ta cũng hiểu cái khó của đất nước, pháp lệnh toàn dân tập võ mới ban ra, quốc gia khác phản ứng vô cùng mãnh liệt, lúc này cần điệu thấp. Nhưng trong lòng ta rất khó chịu!



Lâm Thiên nhíu mày nói:



– Không chỉ mình ngươi khó chịu, toàn bộ người Trung Quốc đều như thế. Nhưng cứ như vậy hoài sẽ làm tổn thương trái tim người Hoa ở hải ngoại. Bọn họ ở bên ngoài bị đối xử không công bằng, tổ quốc thì chỉ khiển trách một câu rồi thôi.



Ngụy Phong nói:



– Thì đó. Mợ, nếu bây giờ ta ở Indonesia thì nhất định sẽ cầm đao giết sướng tay!



Lâm Thiên vỗ tay Ngụy Phong:



– Lão Ngụy, nếu tương lai ngươi vào quân đội mà thiếu kiên nhẫn như vậy là không được. Bọn họ sẽ bị báo ứng, ta bảo đảm.



Mắt Ngụy Phong sáng rực:



– Lão tam có ý tưởng gì sao? Ta biết ngươi rất bí hiểm nên không hỏi ngươi muốn làm gì, bà nội nó, tóm lại phải cho bọn họ đau thiệt đau!