Tinh Giới
Chương 147 : Cao thủ trong phạm vi thế giới
Ngày đăng: 13:19 30/04/20
Quan quân lạnh lùng nói:
– Các hạ nên biết chuyện như vậy không phải một mình ta có thể quyết định.
– Được rồi, tướng quân các hạ cứ từ từ thảo luận với người của mình. Ta là người đúng giờ, tuyệt đối không tấn công sớm một giây.
Con chuột gạo cười nói:
– Phải rồi tướng quân các hạ, suy xét đến hiện tại người của chúng ta không được đối xử công bằng, số người bị bạo đồ tấn công chết không ngừng tăng lên. Ta là người nhân từ, không thích thấy chuyện như vậy xảy ra. Nên mỗi khi nhân số người chúng ta chết thêm mười người thì ta sẽ tùy tiện chọn một thành phố trong Indonesia để hoạt động gân cốt một chút. Đừng hòng che giấu không báo số người chết, tướng quân các hạ nên biết điều này không có ý nghĩa gì. Ta mỗi giây mỗi phút kiểm tra số người chết xác thực là bao nhiêu!
Con chuột gạo biến mất trên màn hình.
Rầm!
Quan quân ném mạnh bộ đàm xuống đất.
– Đáng ghét, đáng ghét!
Tòng quân nhiều năm, gã không nhịn được uy hiếp như vậy, mặt đen như nhọ nồi.
Quan quân hít sâu, trầm giọng hỏi:
– Có điều tra ra tung tích của đối phương không?
Một nhân viên an toàn vi tính hưng phấn nói:
– Tướng quân, đã điều tra ra. Địa chỉ của đối phương là trong một vùng núi xa xôi ở Trung Đông, thuộc tổ chức căn cứ!
Quan quân quát to:
– Vớ vẩn, nghĩ dùng óc eo của các ngươi suy nghĩ đi, đây làm sao do những phần tử căn cứ làm được? Bọn họ ăn no rảnh rỗi chắc? Chắc chắn là người của chúng ta làm, các ngươi đã bị người kia dụ tới mục tiêu giả tạo. Đừng để người tổ chức căn cứ phát hiện, nhanh chóng xóa dấu vết rồi rút đi!
– Tướng quân, đối phương phát hiện chúng ta, đối phương rất mạnh! Mợ nó, chúng ta bị lộ!
Một căn cứ ẩn khuất của tổ chức căn cứ vùng núi xa xôi bên Trung Đông.
– Kỳ lạ, rõ ràng đối phương rất mạnh tại sao dễ dàng bị ta bắt lấy?
Một cao thủ vi tính của tổ chức căn cứ lẩm bẩm:
– Chẳng lẽ gần đây thực lực của ta tiến bộ nhiều? Chết tiệt, đám khỉ Indonesia còn dám khiêu khích tổ chức của chúng ta!
Trong phòng ngủ của Lâm Thiên.
Lâm Thiên cười gian, chiêu gắp lửa bỏ tay người đúng là sướng.
Lâm Thiên lẩm bẩm:
– Cho các ngươi chó cắn chó, dù sao toàn là thứ xấu xa.
Jakarta.
– Không sai, một thiên tài vi tính tuy có tác dụng không nhỏ với đất nước nhưng không lớn bằng dị năng giả cấp SSS. A, thật hy vọng hắn nhanh chóng lớn lên. Ta ngồi ở vị trí này đã trăm năm, đã tới lúc nên lùi xuống nghỉ ngơi một chút.
– Long lão định giao Long tổ giao cho Lăng Thiên?
Long Hoa kinh ngạc kêu lên:
– Dù trong vòng mười năm hắn đạt đến cấp SSS nhưng tuổi chưa đủ ba mươi, tuổi nhỏ như vậy sợ là không quản lý Long tổ được.
Long Lăng Thiên nói:
– Tiểu tử Lâm Thiên hiện tại giải quyết công việc gọn gàng ngăn nắp, tôi luyện thêm mười năm nữa thì quản lý Long tổ tốt dễ như trở bàn tay. Ta chỉ sợ đến lúc đó hắn không chịu. Ài, chuyện xa vời như vậy không nghĩ nhiều nữa, trời biết khi đó Trái Đất như thế nào, có lẽ không cần Long tổ cũng chưa biết chừng.
Về Lầu Năm Góc nhận được chính phủ Indonesia thỉnh cầu chỉ phái ba cao thủ hacker đỉnh cao truy tung Lâm Thiên. Tiểu Linh rảnh rỗi chơi rất vui với họ.
Trong phòng ngủ của Lâm Thiên.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, đừng chơi nữa. Với thực lực của ngươi thì chơi với bọn họ có gì vui?
Tiểu Linh cười tủm tỉm:
– Vâng thưa chủ nhân!
Dòng số liệu mạnh mẽ ùa lên chớp mắt diệt gọn ba hackerr đỉnh cao của đối phương.
– Chủ nhân, ta chỉ nổ máy biểu hiện và máy chủ của vi tính bọn họ, không đụng vào những thứ khác!
Lâm Thiên đang uống nước nghe Tiểu Linh nói xong suýt phun nước ra ngoài. Còn nói ‘chỉ’ nổ máy biểu hiện và máy chủ của vi tính bọn họ. Vi tính trừ hai thứ này ra còn lại gì?
Lầu Năm Góc, ba hacker đỉnh cao nhìn vi tính bốc khói đen trước mắt, biểu tình cực kỳ khó xem.
Một thanh niên da trắng chửi um sùm:
– Mợ nó, ngay từ đầu đối phương đã đùa chúng ta. Thực lực của đối phương thì chúng ta vốn không thể kiên trì mười giây trong tay người ta!
Hai người khác nhìn nhau cười khổ, bọn họ tự cho là kỹ thuật hacker của mình đã ở đỉnh cao nhất thế giới, nhưng so sánh mới phát hiện mình chẳng là cái đinh gì. Ba đánh một, kết quả trừ bỏ bắt đầu thì đối phương đùa bọn họ là không tính, ba người bị nghiền nát.
Nghiền nát, đây là nhục nhã lớn cho họ. Nhưng nhục nhã thì sao? Bọn họ biết rõ với kỹ thuật của mình dù mất cả đời cũng không đến trình độ của đối phương, không có chút hy vọng báo thù.
Một trong hai người khác lên tiếng:
– Báo cáo nhiệm vụ thất bại đi!
– Không biết đánh giá cho chúng ta sẽ tụt xuống bao nhiêu.
Thanh niên da trắng lạnh lùng nói:
– Hừ! Nếu người khác cho rằng mình giỏi thì cứ để bọn họ lên. Tiểu tử kia là biến thái, không, siêu biến thái.