Tinh Giới

Chương 162 : Gặp nhau không nhận nhau

Ngày đăng: 13:19 30/04/20


Tương đương với tu chân giả Nguyên Anh kỳ, chính Lâm Thiên nghe cũng rung động, càng không nói đến những người chưa tới thiên giai. Ai nấy không dám thở mạnh, sợ kích động con thanh thủy mãng trồi lên nuốt trọn bọn họ.



Lâm Thiên nói thầm trong đầu:



– Tiểu Linh, bên dưới thật sự có thanh thủy mãng ngang ngửa tu chân giả Nguyên Anh kỳ sao?



Tiểu Linh đáp



– Vâng thưa chủ nhân, thì ra Từ Hàng Tịnh Trai bất phàm như thế. Xem ra Từ Hàng Tịnh Trai có được chìa khóa hình ngôi sao cũng đương nhiên.



Nhóm Lâm Thiên được phân phối tại Tử Trúc cư, đó là một tòa lầu trúc trong rừng tre tím. Nhóm Lâm Thiên được phân cuối cùng, nên trừ hắn và Long Hạo Hải, một tên mập ra không có người khác.



Tên mập nói:



– Tòa lầu trúc này trước kia do một trưởng bối xây, tự tay trồng rừng trúc. Tuy nơi này đã gần sau núi, cách sân khác khá xa nhưng hoàn cảnh tốt hơn chỗ khác nhau.



Tên mập ngừng một lúc, nói tiếp:



– Thấy các ngươi thuận mắt nên mang đến đây, sao, vừa lòng không? Nếu không vừa lòng thì ta sắp xếp nơi khác giúp ngươi.



Hoàn cảnh trang nhã, tre tím thơm ngát.



Lâm Thiên hít sâu, mỉm cười nói:



– Rất tốt, ta rất vừa lòng, đa tạ mập.



Tên mập sửng sốt nói:



– Không biết sao nếu là người lạ kêu ta là mập có lẽ ta sẽ tức giận, nhưng ngươi kêu thì ta cảm thấy rất đương nhiên.



Long Hạo Hải cười nói:



– Lão đại, ha ha ha, nhìn xem khí chất vương giả của ngươi lại bùng nổ.



Lâm Thiên nhanh như tia chớp vươn tay, Long Hạo Hải chưa kịp phản ứng đã ăn cốc.



– Như vậy có phải càng thêm khí chất vương giả không?



Long Hạo Hải sờ trán cách xa Lâm Thiên hai bước, càu nhàu:



– A! Lão đại, quân tử động khẩu không động thủ!



Lâm Thiên cười hỏi:



– Mập, ngươi chưa ăn cơm đúng không? Cùng ăn đi, thuận tiện ngươi dẫn đường, ha ha.



– Ha ha ha! Được rồi, nhưng ăn xong ngươi phải cùng ta đánh mấy chiêu. Ta cảm giác ngươi rất mạnh, ít nhất là tu vi thiên giai. Chắc vì cảm giác ngươi không yếu hơn ta nên mới cảm thấy bị ngươi gọi là mập cũng không khó chịu gì.



Tên mập nói:



– Phải rồi, các ngươi chưa biết tên của ta. Ta tên Lương Vĩ, từ nhỏ đã vào Từ Hàng Tịnh Trai đến bây giờ ba mươi lăm năm rồi, đạo hiệu trong trai là Thanh Minh.



Long Hạo Hải cười gian hỏi:



– Thanh Minh đạo huynh, lúc ăn cơm có phải nam và nữ đệ tử ăn chung không? Một vấn đề khác hơi bị đường đột, không biết đạo hiệu của Thạch Huyên Hiên là gì?
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:



– Chủ nhân, nhịp tim đập của chủ nhân đang tăng lên mười phần trăm!



Thạch Huyên Hiên, là Thạch Huyên Hiên! Đã lâu Lâm Thiên không cảm nhận hơi thở của nàng nhưng hắn nhớ rõ ràng, từng cảnh tượng đêm đó ở chung với Thạch Huyên Hiên hiện rõ trong đầu hắn.



Thạch Huyên Hiên đi vào nhà ăn người khẽ run, khó tin nhìn bóng lưng trước mắt. Bóng lưng đó vốn hơi mơ hồ trong đầu Thạch Huyên Hiên, hiện tại vừa nhìn thấy làm ký ức cũ trở nên rõ ràng. Đêm đó rất tuyệt vời với Thạch Huyên Hiên, đó là thể nghiệm khác biệt suốt mười chín năm qua.



Thạch Huyên Hiên thầm nghĩ:



– Sao hắn... Sao hắn ở đây? Nếu sư phụ biết nhất định sẽ không tha cho hắn!



Lâm Thiên xoay người lại, lòng đầy vui sướng chờ nhìn biểu tình kinh ngạc hoặc vui vẻ của Thạch Huyên Hiên. Nhưng Lâm Thiên thất vọng. Thạch Huyên Hiên hờ hững liếc Lâm Thiên một cái, như thể nàng không quen hắn, bước chân không ngừng đi hướng cái bàn nàng ăn cơm. Cái bàn đó là bàn cố định của Thạch Huyên Hiên, dù là bình thường hay hiện tại đều không người nào dám ngồi.



Lâm Thiên thầm nghĩ, mắt lóe tia đau khổ:



– Sao... Sao lại như vậy?



Tiểu Linh mắng Lâm Thiên:



– Chủ nhân là đồ ngốc!



– Tiểu Linh, nàng không nhận biết ta. Đêm đó nàng không để lại chút ấn tượng nào sao? Ta cứ nghĩ hai ta đã trò chuyện rất hợp ý.



Lâm Thiên theo Long Hạo Hải, tên mập ngồi xuống cái bàn trống, miệng nhai mâm đồ ăn chay ngon nhất thiên hạ của Từ Hàng Tịnh Trai nhưng hắn không nếm ra vị gì.



– Ài, bây giờ chỉ số thông minh của chủ nhân bằng không, chẳng thèm nói nữa, chủ nhân ngốc!



Long Hạo Hải truyền âm vào đầu Lâm Thiên:



– Lão đại, sao vậy? Mới rồi còn bảo ta nhìn mỹ nữ đến ngu người, xem bộ dạng lão đại bây giờ còn ngốc hơn ta gấp mấy lần, ha ha ha ha ha ha!



Lâm Thiên khẽ nói:



– Ăn cơm của ngươi đi!



Lâm Thiên không nhìn Thạch Huyên Hiên ngồi cách hắn một cái bàn, vùi đầu ăn đồ chay.



Thanh Minh cười hỏi:



– Lâm Thiên huynh đệ, thế nào? Mùi vị không tệ đi!



Lâm Thiên không nếm được vị gì nhưng gật đầu nói:



– Không tệ, đồ ăn rất ngon.



Nhà ăn dần nổi lên tiếng nói chuyện nhưng thanh âm nhỏ hơn nhiêu, như sợ quấy nhiễu mỹ nhân. Các cặp mắt tham lam nhìn Thạch Huyên Hiên yên lặng ăn cơm.



– Nếu sinh ở cổ địa thì Thạch Huyên Hiên sẽ là họa quốc ương dân. Lão đại tin không? Thời cổ Chu U Vương đốt lửa đùa chư hầu chỉ vì một nụ cười của hồng nhan. Thạch Huyên Hiên xinh đẹp hơn Bao Tư nhiều, một minh quân cũng sẽ làm ra chuyện hồ đồ vì nàng.



Long Hạo Hải liếc Thạch Huyên Hiên một cái rồi vội quay đầu đi, cảm thán truyền âm:



– Mỹ nữ như vậy nhìn một cái là được, xem lâu sợ là tương lai không tìm thấy lão bà.