Tinh Giới
Chương 190 : Xung đột (3)
Ngày đăng: 13:19 30/04/20
So với Tề Tần thì Lâm Thiên có chút ưu thế, ví dụ độ mạnh thân thể của hắn cao hơn Tề Tần, thần thức mạnh hơn. Tề Tần không thể sánh bằng khí thế vô thiên duy ngã, quan trọng hơn khả năng phục hồi của Lâm Thiên mạnh hơn gã gấp vô số lần. Vì vậy tuy Lâm Thiên biết tu vi kém hơn Tề Tần nhiều nhưng trong lòng hắn không cho rằng mình sẽ thua.
Lâm Thiên hét to một tiếng:
– Chiến đi!
Chân phải giẫm mặt biển, Lâm Thiên như thuấn di xuất hiện trước mặt Tề Tần, dao găm bạch kim sắc bén tựa con rắn độc chực chờ cắn người mổ vào cổ họng Tề Tần.
Tề Tần quát to:
– Hộ!
Cự kiếm vàng thoạt trông vụng về nhưng cực kỳ nhanh nhạy che trước mặt Tề Tần. Dao găm của Lâm Thiên đâm thẳng vào thân cự kiếm vàng, phản lực mạnh mẽ đẩy hắn bay xa hơn mười thước. Mặt Tề Tần trầm trọng hơn chút, mới rồi gã dùng thế thủ nhưng lòng biết rõ phản lực mạnh mẽ đó ít nhất đánh bay Kim Đan trung kỳ yếu hơn gã nhiều ra xa trăm thước. Hơn mười thước và trăm thước cách nhau có chín mươi thước nhưng đó là kém gấp chín lần.
Lâm Thiên không nói một lời, một kích kia thất bại nhưng nằm trong dự đoán của hắn. Nếu một cao thủ Kim Đan đại viên mãn chết dưới một kích của Lâm Thiên thì mới là trò cười lớn nhất thế giới.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Dao găm của Lâm Thiên từ mỗi góc không ngừng công kích Tề Tần, đương nhiên kết quả đều bị chặn lại.
Tề Tần cười to bảo:
– Ha ha ha ha, Lâm Thiên, đây chính là thực lực của ngươi sao? Thật sự quá nhỏ bé! Loại người như ngươi không xứng tranh cái gì với ta!
Qua đoạn thời gian quan sát Tề Tần xác định trừ dao găm hơi sắc bén ra, lực lượng khác của Lâm Thiên lớn hơn tu chân giả bình thường rất nhiều, còn lại chẳng có gì đáng làm gã sợ.
Cơ hội!
Lâm Thiên mắt lóe tia sáng lạnh, hắn chỉ chờ giây phút Tề Tần thả lỏng. Dao găm vẫn như lúc trước đâm vào Tề Tần.
Tề Tần thầm hừ lạnh một tiếng:
Tiểu Linh hỏi ngược lại:
– Chủ nhân còn nhớ giây phút đó và trước đó một giây có gì khác nhau không?
Lâm Thiên nói:
– Khác nhau? Phải rồi, vì trong nước biển quá sâu, quá tối nên ta thả thần thức ra tỏa định Tề Tần, chẳng lẽ hắn phát hiện thần thức của ta mạnh hơn hắn nên sợ quá chạy?
Tiểu Linh nói:
– Tám chín phần mười chính là như vậy. Loại người như Tề Tần cực kỳ yêu quý mạng nhỏ của mình, lúc không gặp nguy hiểm thì biểu hiện ngông cuồng hơn bất cứ ai, nhưng nếu nguy hại mạng sống của mình thì chạy trốn nhanh nhất.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Với tâm cảnh như thế hắn không thành cường giả được, ta nghĩ Tề Tần cùng lắm dừng bước ở Nguyên Anh kỳ. Nếu Trái Đất luôn bị phong ấn, Tề Tần có tu vi Nguyên Anh kỳ có thể luôn hoành hành. Chờ phong ấn giải, thực lực Nguyên Anh kỳ xem như bình thường, Tề Tần cũng sẽ không có cơ hội trở thành cao thủ Nguyên Anh kỳ!
Lâm Thiên mắt lóe tia sáng lạnh, nếu từ nay Tề Tần ngoan ngoãn thì hắn không tính sổ với gã. Nhưng loại người như Tề Tần, Lâm Thiên khẳng định gã sẽ không ngoan được lâu, khi đó hắn sẽ dứt khoát mạnh tay chấm dứt gã.
Lâm Thiên xua Tề Tần ra khỏi não mình, hắn suy nghĩ về vấn đề Thạch Huyên Hiên và Chu Dao, chậm rãi trở về bờ biển.
Khi Lâm Thiên đến cách bờ biển mười dặm thì thấy chiếc thuyền đánh cá nhẫn giả Nhật Bản lái giám thị làng du lịch Lưu Vân đã từ giữa gãy làm đôi. Mấy cái xác nhẫn giả Nhật Bản lênh đênh trên mặt biển. Bọn họ xui, Tề Tần ôm cục tức bay qua đỉnh đầu họ, thế là nhẫn giả Nhật Bản thành chỗ cho gã trút giận. Tề Tần một nhát kiếm cắt chiếc thuyền đánh cá không nhỏ thành hai khúc, các nhẫn giả bị gã ngự sử phi kiếm giết sạch.
Lâm Thiên không có hảo cảm với Tề Tần nhưng hắn cũng biết đám nhẫn giả chắc chắn chết vì phi kiếm. Lâm Thiên mỉm cười, so với Tề Tần thì hắn càng ghét đám nhẫn giả ở đảo quốc phía đông hơn.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Không có thực lực lớn thì đừng có dã tâm lớn vậy, bàn tay tiểu Nhật Bản duỗi dài thật.
Lâm Thiên đã bay qua mười dặm mặt biển đến gần bờ.