Tinh Giới

Chương 191 : Lại vào thế giới Thiên Long Bát Bộ

Ngày đăng: 13:19 30/04/20


Bờ biển, mắt Chu Dao, Thạch Huyên Hiên đỏ ngầu. Thạch Huyên Hiên có thực lực thiên giai, ánh mắt sắc bén sớm thấy Tề Tần điều khiển phi kiếm bay qua trên trời nhưng không thấy Lâm Thiên trở về. Trong đầu Chu Dao, Thạch Huyên Hiên không nghĩ lung tung được sao? Hai nữ nhân không khóc nấc đã là rất kiên cường, nếu chỉ có một mình thì đã òa khóc.



Lâm Thiên đáp xuống bờ biển:



– Dao nhi, Huyên Hiên? Hai người...



Lâm Thiên thấy Chu Dao, Thạch Huyên Hiên nắm tay nhau, hắn không dám tin quan hệ hai nữ nhân sẽ tốt đến vậy. Nếu hai người không biết đối phương yêu Lâm Thiên thì còn có thể, nhưng biết rồi còn hành động như vậy khiến hắn khó hiểu. Sao Chu Dao có thể chấp nhận Lâm Thiên tìm một tỷ muội quá đẹp cho nàng? Thạch Huyên Hiên kiêu ngạo đến thế làm sao chấp nhận được Lâm Thiên đã có Chu Dao?



Chu Dao nhào vào ngực Lâm Thiên, nước mắt bất lực tuôn rơi:



– Tên xấu xa, đồ xấu xa! Sao có thể xúc động đi đánh nhau với Tề Tần!? Nếu... Nếu mà...!



Lâm Thiên ôm thân thể mềm mại, vỗ nhẹ lưng Chu Dao. Lâm Thiên an ủi nhìn Thạch Huyên Hiên buồn bã thấy Chu Dao nhào vào ngực Lâm Thiên.



Lâm Thiên buông Chu Dao ra, lau nước mắt cho nàng:



– Sao Dao nhi không tin tưởng lão công của mình được? Lão công của nàng rất mạnh, ha ha ha ha ha ha!



Chu Dao đẩy Lâm Thiên ra, kéo Thạch Huyên Hiên xô vào ngực Lâm Thiên:



– Tiểu Lâm Tử, mau an ủi Huyên Hiên muội muội đi! Mới rồi Huyên Hiên muội muội suýt khóc, Tiểu Lâm Tử không thể cho chúng ta bớt lo chút sao?



Ôm Thạch Huyên Hiên trước mặt Chu Dao khiến người Lâm Thiên cứng ngắc, hắn khó tin hỏi:



– Dao nhi, nàng thế này rộng rãi hơi quá đi?



Lâm Thiên không hy vọng Chu Dao thấy bên cạnh hắn có Thạch Huyên Hiên liền xoay người rời đi, hắn ước gì Chu Dao và Thạch Huyên Hiên có thể chung sống hòa bình. Nhưng hai người thoáng chốc thân thể như tỷ muội làm Lâm Thiên không chấp nhận được, tình yêu luôn ích kỷ, nàng vô tư thế này rất quái lạ.



Cơ mặt Chu Dao cứng lại, mất tự nhiên nói:



– Ta và Huyên Hiên muội muội gặp nhau như đã quen từ lâu, tên xấu xa nhà ngươi được lợi quá rồi.



Giả, rát giả. Chỉ số thông minh của Lâm Thiên ít nhất đến trình độ trung bình của nhân loại, sao không phân biệt được Chu Dao không nói thật lòng?



– Gặp nhau như đã quen từ lâu?



Lâm Thiên nhớ lại đêm hôm đó lần đầu tiên Chu Dao thấy Thạch Huyên Hiên đứng cạnh hắn thì lộ biểu tình gì. Chu Dao chưa bước ra khỏi xe nhưng thần thức của Lâm Thiên rõ ràng cảm giác từng nét mặt Chu Dao ngồi trong xe. Chu Dao đã khóc, nhưng khi nàng mở cửa bước xe ra liền lau nước mắt.



Trong đầu Lâm Thiên vang lên giọng Thạch Huyên Hiên:



– Thiên, lát nữa ta sẽ nói cho Thiên biết hôm đó Chu tỷ tỷ nói cái gì. Thiên phải tốt với Chu tỷ tỷ thật nhiều.



Lâm Thiên nhẹ gật đầu. Thạch Huyên Hiên cảm giác được, Chu Dao thì không hay biết gì.



Ban ngày không là lúc tốt để nói chuyện, Lâm Thiên nôn nóng chờ đợi một ngày qua đi.



Buổi tối, bờ biển.



Lâm Thiên nhẹ nhàng ôm Thạch Huyên Hiên ngồi trên ghế đá. Làng du lịch Lưu Vân chuẩn bị ghế đá cho khách đến ngắm cảnh biển.



Lâm Thiên lo lắng hỏi:




Hoàng đế chạy ra, các thần tử phản đối dữ dội, nếu hoàng hậu cũng chạy theo thì sẽ càng nhiều người phản đối hơn.



Đoạn Vân giờ đã hơn một tuổi, Lâm Thiên nói chuyện với nó chỉ biết cười khúc khúc, hai bàn tay nhỏ vươn hướng hắn.



Lâm Thiên ôm Đoạn Vân, cười nói:



– Ha ha ha, vật nhỏ, xem ra ngươi nhận được ta.



Hư Trúc bế cô bé ngồi trên vai vào ngực:



– Nhu Nhi, gọi tứ thúc.



Cô bé lớn hơn Đoạn Vân một chút, khoảng hai tuổi.



Nghe Hư Trúc bảo, cô bé trong trẻo kêu lên:



– Tứ thúc!



Lâm Thiên gãi mũi, lòng thầm cảm thán ca bây giờ đã thuộc hàng thúc.



– Tiểu Nhu Nhi ngoan quá.



Lâm Thiên vuốt đầu Nhu Nhi:



– Nhị ca, tam ca mang hai đứa nhóc đến đây vì sao?



Đoàn Dự cười nói:



– Ta và nhị ca của ngươi muốn đại ca chứng kiến hai đứa nó kết nhân duyên nên mang Vân Nhi, Nhu Nhi đến. Dọc đường đi hai vật nhỏ chơi với nhau cũng rất vui vẻ. Giờ tứ đệ có ở đây thì càng tốt, có tứ đệ và đại ca cùng chứng kiến, sau này Vân Nhi và Nhu Nhi sẽ rất hạnh phúc.



Đính ước còn nhỏ, Lâm Thiên chỉ nghe nói qua, hắn không ngờ bây giờ sắp chứng kiến hai đứa nhóc đính ước.



Lâm Thiên nói:



– Nhị ca, tam ca, đính ước cho Vân Nhi và Nhu Nhi cũng tốt. Nhưng về sau hai người không có ý gì với nhau thì tốt nhất đừng cưỡng cầu.



Đoàn Dự, Hư Trúc gật đầu nói:



– Đương nhiên rồi, nhưng ta tin Vân Nhi, Nhu Nhi sẽ là một đôi hạnh phúc.



Đoàn Dự, Hư Trúc gỡ bùn phong mỹ tửu mình mang đến ra.



Đoàn Dự nói:



– Đại ca, hôm nay là ngày tế của đại ca, ta và nhị ca cùng nhau đến đây. Đại ca còn thêm một huynh đệ, chắc rất vui vẻ đúng không?



Đoàn Dự cảm thấy hốc mát cay cay:



– Đại ca, hôm nay điệt nhi Đoạn Vân, điệt nữ Hư Nhu của đại ca định nhân duyên một đời, đại ca và tứ đệ cùng nhau làm chứng kiến đi.