Tinh Giới
Chương 208 : Càn quét lôi đài
Ngày đăng: 13:20 30/04/20
Lâm Thiên hỏi:
– Được rồi gác chuyện này sang một bên đi, kết quả so đấu ngày hôm qua thế nào?
Mười giờ đêm Lâm Thiên mới trở về, vừa về đã giao lưu linh hồn và thân thể với Chu Dao, hắn không biết kết quả đêm qua ra sao. Nói đến thì Lâm Thiên làm tổ trưởng mà không có trách nhiệm gì.
Nói tới chuyện này sắc mặt Tả Vân Phi hơi khó coi, gã trầm giọng nói:
– So đấu ngày hôm qua bên ta có hai người bị thương nặng, còn lại hầu như bị thương nhẹ.
Lâm Thiên kinh ngạc hỏi:
– Sao có thể như vậy? Hai người nào bị thương nặng? Tu vi như Hình Thiên và Cổ Vân, Huyền Minh rất khó làm bọn họ bị thương đi?
– Bị thương nặng là Tử Kiếm, Thanh Lôi. Thanh Lôi bị thương rất nặng, nếu không phải Tử Quang Chân Nhân lấy ra một viên đan dược quý giá có lẽ đã chết lâu rồi. Giáo Đình, huyết tộc, Hùng Nhân, đội Mỹ liều mạng phái ra cao thủ khiêu chiến với tuyển thủ Trung Quốc làm lôi chủ. Nếu không nhờ quốc gia chúng ta phái ra tuyển thủ khá mạnh thì hậu quả không tưởng tượng nổi, có lẽ hiện tại một nửa người đã ngã xuống.
Tả Vân Phi oán hận đấm xuống bàn:
– Tính tình Tử Quang Chân Nhân táo bạo thế là kháng nghị kịch liệt, nhưng bị một câu ‘đây là tiến trình so đấu bình thường’ đẩy về.
Lâm Thiên hít sâu một hơi, mắt hấp háy tia sáng lạnh:
– Không sai, theo lý thì điều này không trái với quy tắc so đấu. Ta vốn định đánh phế hết tuyển thủ khác, khiến bọn họ mất tư cách tiếp tục so đấu. Không ngờ hai ngày nay ta làm lỡ, khiến bọn họ giành trước. Đi, chúng ta đi bờ biển, không lâu nữa so đấu sẽ bắt đầu.
Lâm Thiên nói xong lao ra cửa phòng ngay.
Tả Vân Phi ở sau lưng hét to:
– Này lão tam, còn chưa ăn sáng!
Lâm Thiên nói:
– Với tu vi của ngươi thì đói một, hai bữa sẽ không bị gì!
Tu vi hiện tại của Lâm Thiên có đói một, hai tháng cũng không sao. Con người cần ăn cơm vì lấy năng lượng cần thiết để sinh tồn từ trong cơm, đến tu vi như Lâm Thiên đã không cần thông qua ăn cơm lấy năng lượng. Mỗi ngày hấp thu thiên địa nguyên khí từ trong không khí là một loại năng lượng, nhiều và tinh thuần còn hơn năng lượng trong đồ ăn.
Đến bờ biển quả nhiên chật ních người. Thạch Huyên Hiên đã đến từ lâu, nàng tới còn sớm hơn đa số người. Chu Dao ở chỗ Lâm Thiên suốt đêm chưa về, Thạch Huyên Hiên thì thức trắng đêm,trời vừa tờ mờ sáng nàng liền xuống giường đi đến bờ biển.
Long Lăng Thiên đặt mạnh tách trà xuống bàn:
– Cái Nhĩ, ngươi nghĩ ta không dám đánh phải không? Ngày hôm qua lúc Tử Cực Chân Nhân phản ứng tại sao không nói các ngươi chuyên môn nhằm vào nước chúng ta là đã vi phạm? Giờ tới lượt Lâm Thiên làm hoàn toàn phù hợp quy tắc, ta chắc chắn điểm ấy. Cái Nhĩ, nếu ngươi muốn so tài thì kiếm ta, lần trước ngươi thừa cơ hội hại ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi!
Cái Nhĩ tức Hỏa Đế mặt lúc đỏ lúc trắng, tuy là cao thủ cùng đẳng cấp Nguyên Anh kỳ nhưng gã kém hơn Long Lăng Thiên một bậc, nếu thật sự đánh nhau chắc chắn gã sẽ thua, nào dám đồng ý so tài với lão?
Giáo Hoàng Phạn Ân lạnh lùng nói:
– Được rồi Hỏa Đế, Long Đế, hai người bớt nóng đi. Long Đế, chúng ta có thể không truy cứu trách nhiệm của Lâm Thiên nhưng không thể để mặc hắn tiếp tục chơi như vậy, không thì đại tái thanh niên Võ Giả đệ nhất sẽ chấm dứt sớm, còn là trong trường hợp phần thứ hai chưa bắt đầu.
Kim Đế phụ họa:
– Giáo Hoàng nói rất đúng!
Thấy mấy người khác đều gật đầu, Long Lăng Thiên biết chuyện này chỉ có thể làm như vậy.
– Các vị, Lâm Thiên là cố vấn đặc biệt của Long tổ của ta, ta không hy vọng xảy ra chuyện gì không thoải mái.
Long Lăng Thiên nói, lạnh lùng liếc qua Hỏa Đế.
Khi Lâm Thiên nhận được Long Lăng Thiên truyền âm đã có hơn hai mươi cao thủ thảm bại dưới chưởng của hắn. Với thực lực Kim Đan kỳ đại viên mãn, Lâm Thiên dốc hết sức ra tay thì dù là Kim Đan sơ kỳ cũng khó đỡ được một kích. Hai mươi mấy cao thủ mỗi người chỉ nhận một chưởng của Lâm Thiên nhưng đều bị thương rất nặng, dù không chết người nhưng có lẽ suốt đời không tiếp xúc với võ học được nữa.
Phế hai mươi mấy người trẻ tuổi có thể nói là tinh anh nhất nhưng không khiến Lâm Thiên bất nhẫn, những người bị hắn phế toàn là cao thủ trẻ phe nước Mỹ, Giáo Đình, huyết tộc, Nhật Bản, Hùng Nhân. Từ so đấu ngày hôm qua thì mấy phe này âm thầm cấu kết, sau này có lẽ sẽ thành kẻ thù, vậy chẳng bằng bây giờ danh chính ngôn thuận phế đi cao thủ lớp thanh niên của đối phương.
Long Lăng Thiên truyền âm khiến Lâm Thiên hơi thất vọng vì không thể càn quét hết, nhưng cũng hiểu nỗi khổ của lão. Long Lăng Thiên đã cố gắng hết sức tranh thủ thời gian cho Lâm Thiên.
Có thể chiếm vị trí lôi chủ toàn là cao thủ, những cao thủ này ai nấy đều gục trong tay Lâm Thiên. Hiện tại trừ Lâm Thiên ra còn ba cao thủ Kim Đan sơ kỳ Trung Quốc đã là chiếm ưu thế tuyệt đối.
Lần này Lâm Thiên đánh bại đối thủ xong hắn không như lúc trước nhanh chóng bay xuống lôi đài, nói một câu khiến mọi người hộc máu: ta thua.
Lâm Thiên thản nhiên nói:
– Ta thắng, lôi đài này là của ta.
Thanh âm truyền ra thật xa, nói xong Lâm Thiên bay xuống lôi đài. Chẳng mấy chốc huyết tộc cao thủ thanh niên bị Lâm Thiên đánh bại biến thành con dơi bị người cáng xuống lôi đài. Huyết tộc cao thủ thanh niên bị thương rất nặng, không giữ được hình người. Khán giả không ngạc nhiên khi thấy con người biến thành dơi, vì huyết tộc sớm trồi lên mặt nước. Trong so đấu trước đó Lang Nhân, Hùng Nhân cũng đã đều hiện hình.
Quá kiêu ngạo, người đã đi còn muốn bá chiếm lôi đài! Trên đường nổi nhiều tuyển thủ nghĩ vậy, nhưng bọn họ ngẫm nghĩ, kêu đi lên thì bọn họ tuyệt đối không dám. Đi lên? Đùa, tuy Lâm Thiên không đánh chết người, nhưng bị phế tu vi khó chịu còn hơn giết bọn họ.