Tinh Giới

Chương 220 : Nửa bộ công pháp

Ngày đăng: 13:20 30/04/20


Lâm Thiên nhíu mày nói:



– Ta muốn một quyển công pháp thuộc tính hàn, một quyển công pháp luyện thể, một quyển công pháp thích hợp cho tỷ muội song sinh tâm linh tương thông tu luyện. Dĩ nhiên công pháp càng cao cấp càng tốt, và phải là công pháp hoàn chỉnh.



Lâm Thiên nói xong Hắc Điền, Linh Lạc đều cau mày.



Hắc Điền nói:



– Cái đó... Yêu cầu của đạo hữu hơi cao quá.



Lâm Thiên hỏi:



– Không có?



Hắc Điền lắc đầu nói:



– Không phải, Thiên Đạo thị trường giao dịch lớn như vậy chỉ cần cố ý thì có thể tìm ra. Nhưng dù có chắc chắn giá cực kỳ cao, chưa chắc đối phương yêu cầu tinh thạch, có lẽ sẽ trao đổi thứ đặc định.



Lâm Thiên nói:



– Đạo hữu trước tiên hãy nói ở đâu có đi.



– Khả năng rất lớn, trên sạp vỉa hè có người từng moi ra công pháp đỉnh cao, trong một khối ngọc giản rách nát có lẽ có một bộ công pháp cực phẩm. Nhưng muốn moi được đồ tốt ở chợ trời cần có vận may siêu đẳng, trong trăm vạn người chưa chắc có một người được cơ duyên như vậy. Mấy nơi khác như khu giao dịch tinh phẩm toàn là đồ tốt, thường có công pháp cao cấp bị người giao dịch. Phòng đấu giá cũng hay đấu giá công pháp cao cấp, nhưng giá cả hù chết người.



Hắc Điền ngẫm lại lần trước mình tham gia đấu giá, trong lòng thầm lắc đầu. Ngưỡng cửa vào phòng đấu giá không cao nhưng không nhiều người trả giá nổi, đặc biệt những thứ tuyệt vời, đa số người chỉ có thể trơ mắt nhìn. Đấu giá cao đắt đỏ khiến người sâu sắc cảm nhận mình còn ở giai đoạn ban đầu xã hội chủ nghĩa.



Linh Lạc lên tiếng:



– Ta còn biết một chỗ rất có thể có, đó là Trân Kỳ các, có vô số vật quý hiếm, cũng có công pháp thượng đẳng. Nhưng giá thì hơi mắc chút.



Hắc Điền nghe cái tên Trân Kỳ các thì hút ngụm khí lạnh:



– Đâu chỉ hơi mắc, đi vào chỗ đó còn thu vé vào cửa, hơn nữa vé vào cửa là mười khối cực phẩm tinh thạch. Tuy ta chưa từng vào nhưng có người nghe ta nói đồ vật bên trong mỗi món giá trên trời, yết giá ít nhất là ngàn cực phẩm tinh thạch.



Tán tu bình thường làm hướng dẫn viên như Hắc Điền cả ngày chỉ được khoảng mười khối hạ phẩm tinh thạch, một cực phẩm tinh thạch tương đương một ngàn khối hạ phẩm tinh thạch. Cho dù không dùng mẻ cái nào thì phải dành dụm ba năm mới có vé vào cửa mười khối cực phẩm tinh thạch. Ngàn khối cực phẩm tinh thạch cần ba năm mới kiếm ra, nếu xét đến khi tu luyện cần dùng tinh thạch thì cả đời tán tu cũng không kiếm được ngàn cực phẩm tinh thạch.



Linh Lạc nói:



– Trong đó giá hơi mắc chút nhưng vật phẩm xứng đáng hai chữ quý hiếm.



Mặt nạ Linh Lạc đeo trên mặt cũng là mua từ Trân Kỳ các, mấy năm nay nhờ nó mà nàng có thể đi chơi khắp nơi. Nếu bị người nhận ra thì còn gì vui nữa?




Hắc Điền nói:



– Hiểu hiểu, sư tôn của đạo hữu đúng là phong cách cao nhân.



Hắc Điền thầm nghĩ:



– Lòng vòng nửa ngày không khui được nửa câu, xui chết bỏ.



Lại xem hơn mười tiệm, nhóm Lâm Thiên đi tới một cửa hàng nho nhỏ. Cửa hàng nhỏ hơn mấy tiệm khác một nửa, tên là ‘tiệm nhỏ Đào Bảo’.



Lâm Thiên nở nụ cười:



– Đào Bảo, đặt tên thật là... Chậc chậc.



Tiệm nhỏ Đào Bảo này chính là cửa hàng có nửa bộ công pháp tu thần.



– Đạo hữu, thôi đừng vào. Tiệm nhỏ Đào Bảo này rất nổi tiếng trong toàn Thiên Đạo thị trường giao dịch, nhưng không phải tiếng thơm. Tiệm này không do môn phái lớn mở, thậm chí không là môn phái nhỏ mà do một người mở. Quỷ hút máu Cổ Bàn Tử, không biết có quan hệ gì với Thiên Đạo tông mà được mở tiệm tại đây. Công pháp hắn bán tám chín phần mười có vấn đề, ta nghe đồn có vài người mua công pháp về tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma. Đạo hữu nhìn tiệm của hắn không có ai là biết rồi. Tiệm người ta đông đúc, còn trong này không có một bóng người!



Hắc Điền tức giận như vậy vì lão có một bằng hữu mua công pháp trong tiệm nhỏ Đào Bảo về tu tập, bị tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng là phế tu vi.



Linh Lạc nói:



– Tiệm nhỏ Đào Bảo này hình như lúc trước do người tên Cổ đại sư mở, Cổ đại sư là tán tu nhưng tu vi cao thâm, từng một lần cứu vị nhân vật quan trọng của Thiên Đạo tông. Thiên Đạo tông muốn cảm tạ Cổ đại sư hậu hĩnh, nhưng không ngờ Cổ đại sư chỉ cầu mở một tiệm nhỏ tại đây.



Hắc Điền ngạc nhiên nhìn Linh Lạc:



– Đạo hữu biết nhiều thật, hiểu rõ bí ẩn như thế.



Lâm Thiên mỉm cười nói:



– Vào xem đi, có lẽ thật sự có thứ tốt.



Một tên mập chiều cao và vòng eo ngang nhau cười tủm tỉm nghênh đón:



– Mời các vị đạo hữu, hoan nghênh quan lâm tiệm nhỏ Đào Bảo của tại hạ. Thứ trong tiệm luôn nổi tiếng là đồ tốt giá rẻ.



Hắc Điền trừng tên mập:



– Phi, giá rẻ thì đúng, còn đồ tốt thì nguyên Thiên Đạo thị trường giao dịch nếu ngươi tìm ra một trăm người bảo đồ của ngươi tốt thì hôm nay ta ngoại lệ mua vài món trong tiệm của ngươi!