Tinh Giới
Chương 234 : Thanh Thủy tiền bối
Ngày đăng: 13:20 30/04/20
Khi Lâm Thiên đến chân núi thì trong Từ Hàng Tịnh Trai, Diệu Vân trai chủ và Lý Sư Sư, sư tôn của Diệu Vân trai chủ đã biết.
Diệu Vân trai chủ nói:
– Sư tôn thấy chuyện này nên làm sao? Hiện tại tu vi của Lâm Thiên đã đến cảnh giới ta không biết.
Lý Sư Sư khoảng trăm tuổi nhưng bề ngoài chỉ như bốn mươi.
Lý Sư Sư nói:
– Có lẽ Lâm Thiên nghe nói Bát Kỳ lẻn vào Từ Hàng Tịnh Trai chúng ta quấy rối nên đến xem, tu vi của hắn ít nhất đã đến Kim Đan đại viên mãn. Dù thế nào thì Từ Hàng Tịnh Trai chúng ta không thể mất lễ độ. Diệu Vân, chuẩn bị nghênh tiếp.
Diệu Vân trai chủ lên tiếng:
– Vâng thưa sư tôn.
Một thanh âm già nua vang bên tai Diệu Vân trai chủ, Lý Sư Sư:
– Để lão già ta đi với các ngươi nghênh tiếp đi.
Một lão nhân áo xanh bước tới, bề ngoài bình thường, nhưng một lão nhân bình thường sao có thể tới ngoài điện mà không bị Diệu Vân trai chủ, Lý Sư Sư phát hiện? Dù hai người không dùng thần thức quét qua bốn phía nhưng dựa vào tu vi của họ rất dễ cảm giác một, hai trăm thước xung quanh.
Diệu Vân trai chủ, Lý Sư Sư cùng đứng lên hành lễ:
– Thanh Thủy tiền bối!
Lão nhân tới gần bối phận lớn hơn Lý Sư Sư rất nhiều bậc, là Thanh Thủy Mãng lúc trước Lâm Thiên gặp sau núi Từ Hàng Tịnh Trai. Lúc ấy Thanh Thủy Mãng xuất hiện trong hình dạng nguyên thân, giờ là bản thể biến rắn. Diệu Vân trai chủ, Lý Sư Sư trước kia luôn gọi là Thanh Thủy Mãng là tiền bối, nhưng từ khi Lâm Thiên kêu Thanh Thủy Mãng là Thanh Thủy tiền bối thì quay sang dặn Diệu Vân trai chủ, Lý Sư Sư sửa miệng.
Diệu Vân trai chủ nói:
– Thanh Thủy tiền bối, thân phận của lão nhân gia người sao có thể đi nghênh tiếp tiểu bối Lâm Thiên? Dù hắn có tu vi Kim Đan đại viên mãn thì việc này tuyệt đối không được!
Lão nhân áo xanh nói:
– Trai chủ, tu vi của Lâm Thiên mỗi ngày thay đổi, hiện tại không phải Kim Đan đại viên mãn mà là Nguyên Anh kỳ. Nghe nói hắn mới hơn hai mươi tuổi đúng không? Cao thủ Nguyên Anh kỳ trẻ tuổi như thế các ngươi nói xem hắn có đáng để lão già ta đi nghênh đón không? Trai chủ, Trái Đất chúng ta bây giờ quá nặng tuổi tác, Tu Chân giới thật sự, thực lực mới là tiêu chuẩn tính bối phận. Lão già ta ngày xưa từng thề không rời khỏi Từ Hàng Tịnh Trai, không tiện đuổi theo giết Bát Kỳ, lần này sẽ phải kính nhờ Lâm Thiên. Đi thôi, chúng ta đi nghênh đón, đừng kêu thêm nhiều người khác.
Diệu Vân trai chủ khó tin hỏi:
– Thanh Thủy tiền bối, Lâm Thiên đã đạt đến Nguyên Anh kỳ?!
Trong mắt Lý Sư Sư tràn đầy kinh dị. Một cao thủ Nguyên Anh kỳ khoảng hai mươi tuổi thì rất khủng, trước kia mười một cao thủ đẳng cấp Nguyên Anh kỳ ở đây Giáo Hoàng tuổi nhỏ nhất (Giáo Hoàng đời trước chết, Giáo Hoàng mới lên nên dĩ nhiên tuổi nhỏ hơn người khác một chút) cũng cỡ hơn bảy mươi tuổi. Người già nhất như Bát Kỳ thì sống hơn ngàn năm.
Lão nhân áo xanh nhẹ gật đầu nói:
– Việc này là Long Lăng Thiên Long tổ nói cho ta biết, không thì ta cũng không nhìn thâu tu vi hiện tại của Lâm Thiên. Trai chủ, có vài chuyện tạm thời đừng làm quá quyết tuyệt, không thì khó quay đầu. Lâm Thiên nhanh vậy đã đến Nguyên Anh kỳ, chờ khi bảy sao tụ lại, phong ấn giải, các người nói xem tu vi của hắn sẽ tới mức độ nào? Ta dám nói sớm muộn gì có ngày hắn thậm chí ở trong Tu Chân giới cũng tỏa sáng rực rỡ.
Diệu Vân trai chủ biến sắc mặt, nhỏ giọng nói:
– Thanh Thủy tiền bối, vãn bối biết, việc này về sau bàn tiếp.
Nếu không háo sắc thì sao Bát Kỳ chưa lành vết thương đã chạy đi Từ Hàng Tịnh Trai chuốc rắc rối.
Lão nhân áo xanh nói:
– Đúng rồi, Bát Kỳ háo sắc, một mặt vì bản tính, mặt khác vì điều này có lợi cho việc tu luyện.
Lâm Thiên gật đầu nói:
– Ta hiểu rồi, chỗ nào có nhiều nữ nhân xinh đẹp mất tích là Bát Kỳ ở gần ngay đó.
Trò chuyện một phen qua đi đã là giờ ăn tối, mấy người cùng nhau ăn bữa cơm chay. Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên ngồi đối diện, nhưng có mặt nhiều trưởng bối nên nàng chỉ cúi đầu ăn cơm, không nhìn hắn nhiều.
Lâm Thiên truyền âm cho Thạch Huyên Hiên:
– Huyên Hiên, hẹn lát nữa gặp ở sau núi.
Ăn xong, màn đêm buông xuống, Lâm Thiên đi sau núi. Một tiếng sau, Thạch Huyên Hiên trở lại cung thánh nữ cũng lặng lẽ đi hướng sau núi.
Phương xa, trong một lầu các.
Diệu Vân trai chủ nhìn bóng dáng Thạch Huyên Hiên đi sau núi, trầm giọng nói:
– Sư tôn, dù không cho Thanh Ngưng làm thánh nữ thì ta vẫn thấy Thanh Ngưng đi theo Lâm Thiên sẽ không hạnh phúc. Bên cạnh Lâm Thiên đã có một thiếu nữ, ta xem bộ dạng của hắn tương lai e rằng có càng nhiều nữ nhân hơn. Người như vậy không đáng tin.
Lý Sư Sư khẽ thở dài:
– Diệu Vân, từ lúc Ngộ Pháp rời khỏi Từ Hàng Tịnh Trai đã mười năm rồi, ngươi vẫn không quên sao?
Diệu Vân trai chủ im lặng thật lâu sau mở miệng nói:
– Sư tôn, đệ tử hồ đồ, làm trai chủ Từ Hàng Tịnh Trai nhưng không thể hoàn toàn chém đứt tục duyên trần thế.
Lý Sư Sư buông tiếng thở dài:
– Chém? Làm sao chém? Tuệ kiếm có thể chém đứt tơ tình, nhưng chúng ta không tu ra tuệ kiếm đó được.
Lý Sư Sư nhẹ nhàng rời đi.
Diệu Vân trai chủ nhìn đêm đen lặng im thật lâu:
– Sư huynh, đã nhiều năm qua đi, sư huynh trở lại cho ta một lời giải thích rồi mặc kệ ta cũng được.
Diệu Vân trai chủ đã quên chuyện Thạch Huyên Hiên đi sau núi, hoặc giả bộ quên.
Lâm Thiên chờ sau núi một tiếng, may có lão nhân áo xanh chạy ra tán gẫu nên không buồn.
– Lâm tiểu hữu, mọi chuyện kính nhờ ngươi. Nha đầu Thanh Ngưng tới rồi, hai ngươi cứ thân thiết đi, ta canh chừng giúp cho, hù đám nhóc chạy đến sau núi.