Tinh Giới

Chương 238 : Một cách dùng khác của hồn hỏa

Ngày đăng: 13:20 30/04/20


Lâm Thiên có suy xét đến Bát Kỳ biến trở về bản thể, nhưng hắn thật sự không ngờ vảy của gã cứng rắn như thế. Tuy Thanh Linh kiếm chỉ là phi kiếm kiểu tốc độ, mức sắc bén không bằng phi kiếm kiểu sắc bén. Nhưng dù gì là bảo khí tiên tinh hạ phẩm, chém sắt như chém bùn vậy mà không thể đâm thủng vảy Bát Kỳ.



Sau một kích kia Lâm Thiên vội thu về Thanh Linh kiếm bay lên trời. Đỉnh ngọn núi bị Bát Kỳ bàn cứ, thân thể dài trăm thước, thô ba thước khiến người sợ hãi. Tám cái đầu rắn, mười sáu con mắt lạnh lùng nhìn Lâm Thiên chằm chằm khiến hắn rét run.



Lâm Thiên nói thầm trong đầu:



– Tiểu Linh, sao thân thể Bát Kỳ cứng quá vậy?



Tiểu Linh nói:



– Chủ nhân, độ mạnh bản thể Bát Kỳ qua nhiều năm không ngừng tu luyện đã vượt qua bản thể yêu tu giả Nguyên Anh kỳ. Tuy linh hồn Bát Kỳ bị tổn hại không thể phát huy ra toàn bộ thực lực nhưng độ mạnh bản thể không thay đổi, cộng với Thanh Linh kiếm không phải phi kiếm kiểu sắc bén, phẩm cấp chỉ đến bảo khí tiên tinh hạ phẩm. Vì thế Bát Kỳ tăng mạnh phòng ngự, Thanh Linh kiếm không đâm thủng được vảy của hắn là bình thường.



Lâm Thiên giao lưu với Tiểu Linh trong đầu chỉ khoảnh khắc, hai cái đầu Bát Kỳ đã tấn công. Một cái đầu phun ra luồng lửa đen đốt Lâm Thiên, cái đầu khác phun ra khí lạnh rét buốt. Lửa đen dường như không có nhiệt độ, khí lạnh phun ra khiến nhiệt độ không khí xung quanh giảm xuống hơn mười độ. Vân Lam tiên nữ cách bốn, năm trăm thước bị ảnh hưởng đôi chút, biểu tình cực kỳ khó xem nhìn Bát Kỳ thể hình to lớn.Vân Lam tiên nữ vội lùi tiếp hai trăm thước.



Khí lạnh và lửa đen ập đến, lòng Lâm Thiên máy động, trước mặt dựng bức tường ấm dày một trượng. Khí lạnh và lửa đen đụng vào bức tường ấm, khí lạnh và tường ấm chạm nhau liền bốc lên hơi nước mù mịt, tường ấm chớp mắt mỏng hơn một nửa. Lửa đen tiếp xúc tường ấm, bề ngài đều là lửa nhưng lửa đen không dựa vào nhiệt độ siêu cao giết địch mà là ăn mồn, ăn mòn siêu mạnh, lửa cũng có thể bị ăn mòn. Tường ấm đốt cháy, lửa đen nhanh chóng biến mất. Hai bên đụng nhau, tường ấm bị xuyên qua, lửa đen cũng bị tường ấm thiêu sạch.



Hai cái đầu to khác của Bát Kỳ lóe tia sáng lạnh. Hơn mười cây gai đất to, mấy chục phong nhẫn xé gió bắn hướng Lâm Thiên. Gai đất mặc dù là nguyên tố thổ nhưng mũi nhọn lóe sáng kim loại, độ cứng không kém gì trăm luyện tinh cương. Những phong nhẫn ước chừng có thể dễ dàng cắt vụn sắt thép.



Lâm Thiên biến sắc mặt chửi thầm:



– Mợ, còn chưa xong?



Lâm Thiên cũng mừng vì bây giờ Bát Kỳ tối đa chỉ có thể cùng lúc sử dụng lực lượng của hai cái đầu, nếu tám cái đầu cùng công kích thì hắn không đấu lại nổi.



Lâm Thiên lòng máy động, Thanh Linh kiếm nhanh như tia chớp đâm vào con mắt to nửa thước trên một cái đầu lớn của Bát Kỳ. Thôn Chính trong không gian Tinh Giới xuất hiện trong tay Lâm Thiên, tuy Thôn Chính không có khí linh nhưng chất liệu cấp bảo khí trung tâm, Lâm Thiên ước chừng Thôn Chính có thể đâm thủng vảy Bát Kỳ được. Lâm Thiên lắc người rời khỏi chỗ cũ mấy chục thước, hắn vung Thôn Chính chém vào một cái đầu to của Bát Kỳ.



Bát Kỳ cũng trông thấy Thôn Chính trong tay Lâm Thiên, gã sửng sốt. Chỉ một giây ngẩn người Lâm Thiên đã né tránh đám gai đất, phong nhẫn đến gần bên Bát Kỳ. Thanh Linh kiếm gần như đâm vào một con mắt của Bát Kỳ, nói gần như vì vào phút cuối gã nhắm mắt lại, Thanh Linh kiếm đâm trúng mí mắt. Tuy mí mắt Bát Kỳ phòng ngự yếu hơn vảy rất nhiều nhưng Thanh Linh kiếm chỉ đâu sâu khoảng nửa thước, độ sâu đó đủ làm con mắt Bát Kỳ trong thời gian ngắn không thấy đường.



Bát Kỳ bị thương thì tức điên lên:



– Chết tiệt!


– Cái quỷ gì đây?



Bát Kỳ cảm giác rõ ràng hồn hỏa chuyển động hướng một cái đầu của mình.



Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:



– Bát Kỳ, hãy hưởng thụ từ từ đi.



Hồn hỏa đã chuyển tới não một cái đầu của Bát Kỳ.



– Grao grao!



Lâm Thiên không rõ cảm giác linh hồn bị thiêu cháy như thế nào, nhưng xem phản ứng của Bát Kỳ thì ước chừng không dễ chịu gì. Tám cái đầu rắn của Bát Kỳ hú hét, thanh âm như sấm, cách xa trăm dặm cũng nghe rõ mồn một. Đám nữ nhân Huyền Nữ cung đứng gần đều tái mặt.



Thân rắn thô to không ngừng đập xuống đất, ngọn núi bị bàn cứ lăn các hòn đá to, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.



Lâm Thiên nhắm ngay cơ hội hừ lạnh một tiếng:



– Chết đi!



Lâm Thiên nhanh chóng đến gần một cái đầu rắn của Bát Kỳ, đao quang chợt lóe, Thôn Chính cắt vào trong cái đầu. Kình lực mạnh mẽ xuyên qua, Thôn Chính nổ tung trong đầu rắn, cái đầu Bát Kỳ bị nổ nát. Nếu Lâm Thiên không chuẩn bị trước sớm bày ra kết giới chắc đã bị máu và não dính đầy người. Một kích thành công, Lâm Thiên lập tức rút lui, hắn biết dù linh hồn bị hành hạ, mất đi một cái đầu Bát Kỳ vẫn sẽ liều mạng đánh trả.



Quả nhiên hai cái đầu rắn phản ứng lại ngay, gầm rống công kích Lâm Thiên. Tiếc rằng Lâm Thiên đã trốn ra vài trăm thước, không dễ bị tấn công.



Lâm Thiên luôn mở ra Nhiếp Hồn Nhãn, thấy rõ năng lượng linh hồn trong đầu rắn bị tạc nhanh chóng tụ hướng cái đầu gần nhất.



Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:



– Muốn chạy? Không dễ vậy!



Đáy mắt bừng sáng ánh sáng đỏ, đoàn năng lượng linh hồn bị Nhiếp Hồn Nhãn của Lâm Thiên khống chế nhanh chóng bay tới.