Tinh Giới

Chương 239 : Đến bắc kinh

Ngày đăng: 13:20 30/04/20


Năng lượng linh hồn bị thú vào đan điền của Lâm Thiên, hồn hỏa trong đan điền cháy hừng hực đốt sạch các cảm xúc mặt trái trong năng lượng linh hồn, chỉ chừa lại ít tinh hoa để lớn mạnh linh hồn của Lâm Thiên.



Vì chỉ là một phần tám năng lượng linh hồn Bát Kỳ thực lực giảm sụt nhiều nên tốc độ luyện hóa rất mau, khoảng hai mươi giây đã luyện hóa xong. Năng lượng linh hồn tinh thuần rót vào thức hải, hồn cầu thứ bốn xuất hiện. Tuy hồn cầu thứ bốn chỉ to cỡ nắm tay, thua xa ba cái khác đường kính nửa thước. Lâm Thiên mừng rỡ, ánh mắt nhìn Bát Kỳ như một món ăn ngon, hấp thu linh hồn kiểu như gã thì hắn hoàn toàn không bị gánh nặng tâm lý.



Một cái đầu rắn bị hủy, đặc biệt năng lượng linh hồn bị Lâm Thiên cướp đi một phần khiến Bát Kỳ tức điên. Tiếc rằng hồn hỏa còn quấy phá trong người Bát Kỳ, liên tục công kích Lâm Thiên mấy chiêu nhưng không thu được hiệu quả. Bát Kỳ lại bị kéo vào đau đớn linh hồn bị hồn hỏa đốt cháy, không rảnh công kích Lâm Thiên nữa. Thấy cảnh này Lâm Thiên mừng rỡ, tác dụng của hồn hỏa lớn hơn hắn tưởng rất nhiều. Lâm Thiên huơ Thôn Chính xông vào Bát Kỳ, một chiêu chém xuống là một cái đầu rắn bị hủy, năng lượng linh hồn bị hút đi.



Mắt Bát Kỳ lộ tia tuyệt vọng, gã thật tình không ngờ hôm nay mình gục ngã trong tay tiểu tử như Lâm Thiên. Mấy cái đầu rắn lần lượt bị hủy, lại bị hồn hỏa đốt cháy, linh hồn Bát Kỳ đã không tỉnh táo. Bát Kỳ có muốn tự bạo cũng bị Nhiếp Hồn Nhãn ảnh hưởng mà không thành công.



Hấp thu năng lượng linh hồn Bát Kỳ khiến uy lực Nhiếp Hồn Nhãn biến mạnh, sức đề kháng của gã thì yếu đi. Bát Kỳ gầm mấy tiếng thê lương cuối cùng rồi bị Lâm Thiên một hơi thú hết vài đoàn năng lượng linh hồn sót lại. Hút năng lượng linh hồn Bát Kỳ vào đan điền xong Lâm Thiên xuất chiêu nhanh như tia chớp phá hủy mấy cái đầu rắn lành lặn còn lại. Lâm Thiên làm như vậy để Vân Lam tiên nữ đứng gần đó quan sát cho rằng Bát Kỳ chết vì bị chém hết đầu chứ không phải chết do linh hồn bị Lâm Thiên cướp đi.



Trong mắt tu chân giả bình thường thì chuyện cướp linh hồn của người khác chỉ phe tà phái mới làm được, Lâm Thiên không hy vọng bị người cho rằng mình thuộc tà phái.



Tám cái đầu của Bát Kỳ đều bị hủy, thân thể to lớn khoanh tròn đỉnh núi không hề nhúc nhích. Bát Kỳ sống hơn ngàn năm cuối cùng chết trên ngọn núi nhỏ vô danh.



Vân Lam cung chủ đứng gần đó đã ngây người. Từ lúc Lâm Thiên và Bát Kỳ bắt đầu đánh nhau, đến cuối cùng Bát Kỳ chết, chiến đấu kết thúc chỉ trong vòng mười phút. Trong mười phút Lâm Thiên giết Bát Kỳ nổi tiếng như cồn, thực lực như thế tuyệt đối không phải Huyền Nữ cung hiện tại ngăn cản nổi. Nghĩ đến đây Vân Lam cung chủ bay hướng Lâm Thiên, càng tới gần thân hình dài trăm thước của Bát Kỳ đem đến áp lực càng lớn.



Vân Lam cung chủ nói:



– Chúc mừng Lâm thiếu hiệp, giết Bát Kỳ, từ nay chắc chắn sẽ nổi tiếng thiên hạ.



Ánh mắt Vân Lam tiên nữ kính sợ nhìn Lâm Thiên, không dám xem nhẹ hắn chỉ vì tuổi nhỏ nữa.



Lâm Thiên thản nhiên nói:



– Vân Lam cung chủ, ta không để ý hư danh đó. Đưa thứ ta muốn đây, và chọn ra ba người, ta sẽ hỗ trợ tăng thực lực sau đó rời đi.



Vân Lam cung chủ vươn tay ra, trong lòng bàn tay cầm một khối ngọc giản:



– Lâm thiếu hiệp giúp Huyền Nữ cung ta báo thù lớn, Huyền Nữ cung sao có thể mơ xa xin thêm điều khác? Bên trong ghi chép Huyền Nữ quyết, Lâm thiếu hiệp có ngọc giản trống không?



Dùng ngọc giản trống có thể sao chép tư liệu ngọc giản trong tay Vân Lam cung chủ. Lâm Thiên không có ngọc giản trống nhưng hắn có Tinh Giới, có nhiều giới lực, kêu Tiểu Linh tạo ra một ngọc giản trống bằng giới lực không khó gì.



Giọng Tiểu Linh vang lên:



– Chủ nhân, đã chế xong một khối ngọc giản trống, tiêu phí hai mươi duy giới lực!


– Tiểu Linh hãy trông chừng ba người tu luyện, nếu có chuyện gì sẽ tìm ngươi hỏi!



Tiểu Linh cười toe:



– Chủ nhân yên tâm, tu vi yếu như bọn họ muốn ra chuyện gì cũng khó.



Lâm Thiên rời khỏi không gian Tinh Giới, ngự kiếm bay nhanh hướng Bắc Kinh.



Hai tiếng sau, Lâm Thiên đã đến Bắc Kinh, trời tối sầm. Nương bóng đêm Lâm Thiên bay vào trong thành phố.



Lâm Thiên đang định tìm khách sạn ngủ thì bên tai vang giọng Long Lăng Thiên:



– Lâm lão đệ, tới Bắc Kinh mà không liên lạc với lão ca sao?



Long Lăng Thiên đang ở Bắc Kinh, thực lực như lão dù không phát hiện ngay khi Lâm Thiên vừa vào thành Bắc Kinh nhưng hắn tới gần chút thì không thoát khỏi cảm giác của lão được.



Long Lăng Thiên vừa dứt lời, không gian trước mặt Lâm Thiên rung nhẹ, Long Lăng Thiên đã xuất hiện trước mắt hắn. Bốn phía có nhiều người, thấy Long Lăng Thiên đột nhiên xuất hiện thì ánh mắt lộ tia hâm mộ, kính sợ nhưng không nhiều người ngạc nhiên. Mọi người đã biết về dị năng, đã chấp nhận hiện thực xã hội bây giờ thay đổi.



Lâm Thiên cười nói:



– Long lão ca, giờ đã tối, ta không tiện quấy nhiễu Long lão ca, vốn định ngày mai sẽ đi bái phỏng.



Long Lăng Thiên cảm thán rằng:



– Rồi rồi, tiểu tử nhà ngươi cùng đi ra uống mấy ly đi. Nói thật thì đã lâu không sảng khoái uống rượu với người.



Lâm Thiên gật đầu nói:



– Được, nhưng chúng ta đừng đi quán lớn, đi quán nhậu vỉa hè không?



Long Lăng Thiên cười to bảo:



– Ha ha ha! Được, quán nhậu cũng được, uống bia trong chỗ như vậy càng sảng khoái. Đi, tới đây rồi ta là chủ nhà, ta biết rõ nhất trong Bắc Kinh chỗ nào ăn ngon.



Long Lăng Thiên ở Bắc Kinh hơn trăm năm, không mấy người hiểu thành Bắc Kinh nhiều hơn lão.