Tinh Giới

Chương 5 : Kết nghĩa kim lan!

Ngày đăng: 13:17 30/04/20


Dịch + biên: Tiên Cầm



Nguồn: Lương Sơn Bạc



“Đoạn đại ca, tiểu đệ nhất định sẽ tận sức!” Lâm Thiên nói: “Tẩu tử, không bằng ta trước tiên để ta xem tình hình của Đoạn Vân được không, tuy rằng không thể chữa tốt được ngay nhưng cũng có thể bình ổn bệnh tình của nó!” Vương Ngữ Yên không do dự đưa Đoạn Vân vào tay Lâm Thiên, nàng cũng không tin Lâm Thiên ngu ngốc làm hại Đoạn Vân, có Đoạn Dự – một đại cao thủ ở đây, trừ khi Lâm Thiên không muốn sống nữa mới dám đả thương Đoạn Vân!



Lâm Thiên cẩn thận bế Đoạn Vân vào lòng bằng tay trái, tay phải nhẹ nhàng đặt lên ngực nó. “Tiểu Linh, trước hết chữa cho nó một chút đi!” Lâm Thiên dùng ý niệm nói với Tiểu Linh, tuy rằng giới lực không nhiều lắm, nhưng để thu được sự tín nhiệm càng cao của Đoạn Dự, cũng chỉ có thể trước hết duy trì bệnh trạng cho Đoạn Vân. Bệnh của Đoạn Vân cũng không cần phải một lần phải trị dứt, có thể chia thành nhiều lần, mỗi lần trị một chút vẫn được.



“Vâng, chủ nhân!” Tiểu Linh vừa đáp ứng, Lâm Thiên liền cảm thấy một cỗ nhiệt lưu chạy tới bàn tay phải của hắn rồi chậm rãi đi vào lồng ngực của Đoạn Vân. Theo nhiệt lưu rót vào, trong lúc mơ ngủ, Đoạn Vân cũng lộ ra dáng cười rất đáng yêu. Gần ba phút sau, Lâm Thiên mới thu hồi tay phải lại nói: “Đoạn đại ca, tiểu đệ học nghệ chưa tinh, năng lượng trị liệu trong cơ thể quá ít, không thể một lần trị dứt bệnh cho Đoạn Vân được, bất quá, lần trị liệu này cũng giúp cho Đoạn Vân mấy ngày tiếp theo không có phát bệnh gây đau đớn nữa!” Truyện “Tinh Giới ” được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)



Đoạn Dự bế lấy Đoạn Vân, vội vàng kiểm tra mạch tượng cho nó, rất nhanh trên mặt Đoạn Dự liền lộ ra vẻ vui mừng: “Lâm huynh đệ thực sự là quá khiêm nhường rồi, ta cảm giác được thân thể của Vân nhi đã tốt hơn rất nhiều. Năng lực của Lâm huynh đệ thật là khó lường, có thể cùng ngươi gặp nhau đúng là phúc phần của Đoạn Dự ta, cũng là tạo hoá của Vân nhi!”



Đoạn Dự đem Đoạn Vân giao cho Vương Ngữ Yên đang hồi hộp lo lắng bên cạnh: “Ngữ Yên, nàng mang Vân nhi đi nghỉ ngơi trước đi!” Vương Ngữ Yến nhẹ gật đầu rồi ôm Đoạn Vân cùng với bốn nha hoàn rời đi.



“Lâm huynh đệ, ngu huynh lớn hơn ngươi vài tuổi, vậy xưng ngươi một tiếng hiền đệ được không?” Đoạn Vân có thể được cứu chữa, sự lo lắng trong lòng Đoạn Dự cũng hạ xuống, khẽ cười nói. Hắn vốn là người thích kết giao bằng hữu, Lâm Thiên một thân bản lĩnh thần kỳ, hơn nữa còn cứu chữa cho con hắn, cho nên hắn cũng cảm thấy thân cận hơn vài phần. Lâm Thiên hiển nhiên sẽ không từ chối, lập tức vui vẻ nói: “Lâm Thiên thuở nhỏ không anh, không em, nếu có thể được cùng Đoạn đại ca kết làm huynh đệ khác họ chính là phúc phận của Lâm Thiên!”



“Ha ha, tốt, hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ, hôm nay Đoạn Dự và Lâm Thiên kết làm huynh đệ khác họ (huynh đệ kết nghĩa), đồng phú quý, đồng sinh cộng tử!” Đoạn Dự dựng thẳng tay lên thề.



Lâm Thiên kích động nói: “Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ, hôm nay Lâm Thiên và Đoạn Dự kết bái làm huynh đệ khác họ, đồng phú quý, đồng sinh cộng tử!”



“Đại ca, xin nhận của tiểu đệ một lạy!” Lâm Thiên ôm quyền vái một cái thật sâu.



Đoạn Dự thấy Lâm Thiên thi lễ liền nói: “Hiền đệ, lễ này ta có thể nhận, nhưng đệ không thể gọi ta là đại ca, ta còn có hai vị huynh đệ kết nghĩa nữa. Một người là Tiêu Phong, một người là Hư Trúc, đệ nếu đã cùng ta kết nghĩa, thì sẽ có thêm hai vị ca ca nữa. Nhị ca Hư Trúc hiện tại chắc đang tại trong Linh Thứu cung, mà đại ca Tiêu Phong …” Nói đến đây, Đoạn Dự đúng là nghẹn lời nói không được nữa!



“Vậy, đệ gọi huynh là tam ca đi. Tam ca, chuyện của đại ca, đệ đã được nghe nói qua, đại ca chính là anh hùng đỉnh thiên lập địa. Con người ai mà không chết, nhưng cái chết của đại ca nặng tựa thái sơn!” Lâm Thiên nói.



“Nói rất hay, xem ta thật giống nữ nhân quá!” Đoạn Dự nói: “Tứ đệ, ngươi chắc đã đọc qua dịch kinh, ta muốn dạy ngươi bộ pháp, chắc ngươi cũng hiểu đó chính là Lăng ba vi bộ rồi. Học Lăng ba vi bộ, nếu đã đọc qua dịch kinh thì có thể nói là làm ít hưởng nhiều!”




Bốn người loay hoau thay đồ: ba người Tả Vân Phi một thân hàng hiệu mà Lâm Thiên chỉ mặc một bộ quần áo bình thường nhưng sạch sẽ những trông cũng xuất chúng không kém.



“Đi thôi, go go go!” Bốn người hăng hái đi ra ngoài, Lâm Thiên và Nguỵ Phong đi ra hướng cổng trường còn Tả Vân Phi và Tiêu Bạch thì chạy đi lấy xe.



Từ xa, Lâm Thiên đã thấy một đám người bu quanh cổng trường, nhìn sơ sơ cũng không dưới hai ba trăm người.



“Lão Nguỵ, chúng ta tới chỗ đám người đó hay là đợi lão tứ và Tiểu Bạch? Tới gần đám người, Lâm Thiên nhẹ giọng hỏi Nguỵ Phong.



Ở giữa đám người chính là bốn đại mỹ nhân Nam Cung Uyển Nhi, Tần Kha, Chu Dao và Mộ Dung Tuyết mà tối qua hắn đã nhìn thấy hình trên mạng.



“Người thật còn đẹp hơn trong hình nhiều!” Lâm Thiên âm thầm cảm thán, bốn siêu cấp đại mỹ nữ cùng một chỗ đã hấp dẫn không ít người tới cũng không có gì lạ!



“Chờ đi, không nên chọc cho đám ngừoi kia tức giận. Lão tam, ta thấy ngươi có chút thay đổi đó!” Nguỵ Phong nói.



“A, thay đổi gì đâu chứ?” Lâm Thiên khẽ cười hỏi.



Nguỵ Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “So với trước đây tự tin hơn, ta không biết trên người ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng như vậy cũng tốt, bốn người chúng ta ở cũng một phòng coi như là duyên phận. Sau này thế nào không biết, nhưng hiện tại chúng ta là huynh đệ đồng học!”



“Cám ơn, lão Nguỵ!” Lâm Thiên gật đầu.



“Nguỵ Phong!” Nam Cung Uyển Nhi con mắt rất tinh, thoáng cái đã nhận ra Nguỵ Phong trong đám người.



“Lão tam, không có gì, chúng ta là huynh đệ, cùng nhau đi tới đi!”



Đoàn người tự động nhường lối, Nguỵ Phong cười khổ hướng phía mấy nàng Nam Cung Uyển Nhi đi tới, Lâm Thiên nhún nhún vai đi theo sau. Tốt xấu gì hắn cũng là nhân vật được Đoạn Dự xưng huynh gọi đệ, ngay cả hoàng cung cũng đã vào thì chỉ với đám người này cũng không doạ hắn được!