Tinh Giới
Chương 94 : Phân chia thực lực
Ngày đăng: 13:18 30/04/20
Nàng tự biết mị lực của chính mình, nếu như trước kia Lâm Thiên bởi vì cố kỵ vết thương của nàng nên không đụng vào nàng, nhưng hiện tại thương thế đã lành, nếu như Lâm Thiên nổi máu lên…
– Hừ, nghĩ gì thế? Nhỏ giọng một chút, có người đuổi đến Ma Qủy Sơn này rồi.
Lâm Thiên nhẹ giọng nói, Thạch Huyên Hiên nghe vậy sắc mặt tự nhiên đỏ lên, nhưng mà trong tối nên Lâm Thiên cũng không biết được, nàng tự biết được mình nghĩ sai, rồi nhanh chóng nói:
– Chúng ta mau chóng ly khai thì hơn, nếu như đuổi kịp thì rất phiền!
– Thực lực của ngươi đã khôi phục chưa? Còn có thể đi nhanh hay sao?
Lâm Thiên nói.
Thạch Huyên Hiên lắc đầu:
– Không được, nội lực của ta vận chuyển bình thường nhưng một chút khí lực cũng không có! Nhuyễn cốt tán của Đám quỷ kia chắc là loại đặc chế nếu bình thường thì sẽ không như thế này!
Từ tiểu linh hai người biết đám người kia càng ngày càng đến gần, Lâm Thiên nhíu mày nói:
– Bọn họ gần đến rồi, một tên, hai tên, ba tên, bốn tên…. Không được, nhanh lên một chút, lên ta cõng ngươi rời đi!
Nếu như chỉ có ít người thì Lâm Thiên dẫn dụ một tí là được, hoặc là trực tiếp xử lý, nhưng bây giờ bọn chúng có hơn mười người, xem ra Tinh Hình Chìa khóa có hấp dẫn rất lớn đối với bốn chúng!
– Tại sao ngươi lại phải giúp ta?
Thạch Huyên Hiên thở dài sâu kín nói.
– Vì sao ư?
Lâm Thiên ngẩn người rồi nói:
– Vì ta xem trọng ngươi được chưa? Nhanh lên đi nào!
Tiếp đó hắn bế Thạch Huyên Hiên lên rồi nhanh chóng cõng nàng. Lúc này Thạch Huyên Hiên cũng rất bất ổn, trái tim đập loạn hẳn đi, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng tiếp xúc thân mật với người con trai nào như vậy, không phải bởi vì nàng không đẹp mà là do nàng quá đẹp, những nam tử bình thường thì cơ bản không lọt mắt, mà cho dù ưu tú thì đứng trước Thạch Huyên Hiên cũng không dám biểu hiện dũng khí vớ vẩn ra!
Sở dĩ Lâm Thiên không suy nghĩ nhiều như vậy vì trong hoàn cảnh này có thể suy nghĩ gì thêm nữa đâu, hơn nữa trong đêm tối như thế này khó có thể thấy rõ được, nhưng nếu có chút ánh sáng thì cũng đủ làm cho Lâm Thiên kinh ngạc và sẽ sinh ra lòng chiếm hữu!
Hai tay quàng qua cổ Lâm Thiên, lại cảm nhận được khí tức nam tử từ người hắn, làm cho tâm tình của Thạch Huyên Hiên khá là hoảng hốt, nhưng mà cũng có một cảm giác không tên ngọt ngào ấm áp, những cảm xúc lẫn lộn này khiến cho khuôn mặt nàng không tự chủ được mà đỏ bừng lên!
– Nếu đẻ cho sư phụ biết ta đã từng bị một người con trai ôm qua, sợ là sẽ giết hắn mất, không được việc này không thể để sư phụ biết được!
Nghĩ đến sư phụ của mình Thạch Huyên Hiên trong lòng vừa yêu vừa sợ!
Hai tay nâng chân của Thạch Huyên Hiên lên người, lại chỉ qua một lớp y phục khá mỏng, căn bản không thể cản được Lâm Thiên cảm nhận được hai bắp đùi mềm mại và co dãn, hơn nữa còn cả hai quả cầu mềm mại đè ép trên lưng, làm cho dục niệm trong lòng Lâm Thiên khá thịnh. Cố gắng đè ép dục niệm trong lòng xuống, đi ra khỏi cửa động Lâm Thiên liền vận khởi Lăng Ba Vi Bộ mà đi, tuy rằng trên lưng còn cõng một người, nhưng mà vẫn khá là nhanh, trên lưng hắn, Thạch Huyên Hiên kinh ngạc không thôi, nàng tự nhận nếu trong hoàn cảnh của hắn cho dù toàn lực nàng cũng không thể đạt đủ tốc độ như thế này!
– Oa, Huyên Hiên nhà chúng ta còn là một đại cao thủ đấy!
Lâm Thiên khoa trương nói.
– Lâm Thiên ngươi nghìn vạn lần không nên đi tới Từ Hàng Tịnh Trai nhé, sư phụ ta tu vi sâu không lường được, đã là Thiên cấp đại viên mãn rồi, bây giờ người còn đang trùng kích cảnh giới kim đan, nếu ngài mà tự thân xuất mã thì ngươi chết mất.
– Ngươi phải trở về Từ Hàng Tĩnh Trai hay sao?
Lâm Thiên nhẹ giọng hỏi. Thạch Huyên Hiên hơi gật đầu:
– Đợi hừng đông lúc đó chắc công lực của ta đã khôi phục, khi đó ta sẽ rời đi.
– Nghe nói tiếng tiêu của ngươi rất hay, lần này không có cơ hội được nghe, đành hẹn lần khác ta sẽ tới Từ Hàng Tĩnh Trai để xin được nghe một khúc!
Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh hừng đông đã tới, báo hiệu một cuộc chia li đã tới, ảm đạm, đau buồn, có chút lưu luyến vấn vương!
“Không xong!”
Lâm Thiên hô to bỗng nhớ tới chiếc điện thoại còn đặt ở trong không gian tinh giới, không nghĩ tới cùng Thạch Huyên Hiên ở cùng một chỗ, ngay cả Chu Dao cũng quên mất.
– Thạch Huyên Hiên quả là một ma nữ hấp dẫn người mà, bên cạnh nàng ấy thế mà mình hiển nhiên quên mất Dao Nhi!
Lâm Thiên cười khổ nói.
Lấy điện thoại ra thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ và còn mấy tin nhắn nữa, đọc từng tin nhắn Lâm Thiên lại thấy có lỗi với nàng hơn mấy tin nhắn mà toàn là quan tâm hắn, thật đáng xấu hổ.
Hắn nhanh chóng trả lời cho nàng để báo tin rằng mình vẫn bình an vô sự.
Lúc quay về dến trường học thì bây giờ đã là giữa trưa, hắn cùng Chu Dao hai người cùng đi ăn cơm.
Nàng hỏi:
– Tiểu Lâm Tử, sao hôm qua anh muốn ở lại đó?
Lâm Thiên vừa ăn vừa nói:
– Dao Nhi, có những thứ em không biết thì sẽ tốt hơn cho em.
Chu Dao nhẹ giọng hơi chút trách cứ nói.
– Thế nhưng em là bạn gái của anh chẳng nhẽ không thể biết một chút hay sao.