Tinh Giới

Chương 93 : Gặp lại Thạch Huyên Hiên

Ngày đăng: 13:18 30/04/20


Ngẫm lại cô gái mà bọn họ truy đuổi khá là xinh đẹp, nghĩ đến đây, trong người bọn họ là một mảnh lửa nóng toàn thân!



– Vì đế quốc tận trung!



Mấy tên kia cùng nhau hô to, rồi nhanh chóng theo một con đường nhỏ xông vào rừng rậm,nhờ Tiểu Linh nhìn xem vị trí của Bọn họ một chút, một lúc sau Lâm Thiên mới ra khỏi chỗ ẩn nấp!



– Thật là kỳ quái, ta cứ có cảm giác có người đang nhìn chúng ta chằm chằm, sao không thấy ai đi ra nhỉ?



Tên Sơn Quân kia nhỏ giọng nói.



– Đi, đi thôi, lập tức truy tìm, không thể để ả ta chạy thoát được!



Lúc này đây, bọn họ đã thực sự lên núi!



Năm Phút sau, cuối cùng bọn Ngụy Phong cũng tỉnh dậy, nhưng vẫn cảm giác mờ mịt, họ không biết tại sao lại té xuống đất! Lâm Thiên lúc này đã trở về, nhìn thấy nhiều thịt heo thế, Ngụy Phong đã buông nghi ngờ trong lòng, cười to nói;



– Thật là tốt nha, hôm nay chúng ta được bữa no say rồi!!



– Không nên lãng phí nhé!



Vừa nói hắn vừa đem chiến lợi phẩm đặt lên một tấm nylon.



Tuy rằng mọi người có chút nghi hoặc nhưng mà lúc nhìn thấy thịt thì một lần nữa lại cười nói vui vẻ, có đôi khi mất đi một ít kí ức cũng là chuyện tốt, nếu biết bọn Nhật Bản muốn giết bọn họ, thì không biết bây giờ họ sẽ như thế nào, nhưng tuyệt là sẽ không còn tâm tình vui sướng như này nữa!



Ngụy Phong kéo Lâm Thiên sang một bên, thấp giọng nói:



– Lão tam, ngươi có biết chuyện gì hay không, ta có cảm giác như vừa bị người khác cưỡng ép làm mất một đoạn ký ức!



Lâm Thiên nhìn những người khác còn đang vui cười, trầm giọng nói;



– Ta biết, nhưng ngươi không cần biết, ta sẽ giải quyết, đợi bọn họ ăn xong, nói với Vân Lão sư, buổi tối không nên ở nơi này này cắm trại, nên trực tiếp quay về trường học!



– Có nguy hiểm?



Ngụy Phong nói,



– Lão tam, ngươi chỉ là một người, ở chỗ này không được, nếu không thì chúng ta cùng nhau lưu lại!



Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào mắt Ngụy Phong rồi nói:



Lão Ngụy, đợi thực lực ngươi được nâng cao chúng ta sẽ cùng kề vai nhau chiến đấu, nhưng hôm nay thì không được, trở về cùng nhau nướng thịt thôi!



Lâm Thiên đứng dậy đi tới trước mặt Vân Nhu nói:



– Vân Lão Sư, sau khi ăn thịt nướng xong sợ là chúng ta phải quay trở về trường thôi!



– Làm sao vậy?



Vân Nhu kinh ngạc nói:



– Đã xảy ra chuyện gì hay sao?



Lâm Thiên trầm giọng nói:



– Không nên hỏi vì sao, có một số việc không nên tò mò, nên đi sớm thôi, lâu dần sợ là sẽ gặp nguy hiểm!



– Ngươi không phải có võ công hay sao? Chẳng lẽ cũng không thể bảo vệ chúng ta hay sao?



Lý Duy nói. Đối phương có nhiều người hơn nữa còn có súng, Lâm Thiên đương nhiên có khả năng tự bảo vệ mình nhưng bảo vệ nhiều người tự nhiên là không đượ rồi, Lâm Thiên lắc đầu nói:




Lâm Thiên cau mày nói, trên đường đi đến đây đã thấy không ít máu rơi, dòng máu nhiễm đỏ cả bộ quần áo màu trắng tuyết của cô gái, dáng người hoàn mĩ lấp lóa hiện ra trên bộ quần áo mỏng, tất cả những điều này đã khiến Lâm Thiên nóng cả người, chưa kể trên người như ẩn hiện hai điểm nhỏ nhỏ trên ngực, làm cho Lâm Thiên không không khỏi càng thêm loạn tưởng: chẳng nhẽ Thạch Huyên Hiên không mang áo ngực!!



(dịch: hai điểm đó là hai điểm gì mà khiến hắn nghĩ thế nhỉ??? Đáng suy ngẫm ^^)



Sự thực là đúng như Lâm Thiên nghĩ chính là Thạch Huyên Hiên bởi vì trị thương mà cởi áo ngực xuống, không nghĩ tới….



– Nhìn cái gì vậy?



Thạch Huyên Hiên sao lại không cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thiên đang nhìn trên người nàng cơ chứ, trên mặt không tự chủ được xuất hiện một áng mây phiếm hồng, giận dỗi nói!



A hả, ta đang nhìn miệng vết thương của ngươi mà!



Lâm Thiên sao có thể nói thật được cơ chứ, chẳng nhẽ thét lên với nàng rằng ta đang nhìn 2 tiểu meo meo của nàng beautiful girl à!!!! ^^



Tuy rằng biết rõ Lâm Thiên nói không thật, bất quá Thạch Huyên Hiên cũng không có cách nào, chỉ có thể dùng hai tay tận lực che ở trước ngực.



– Miệng vết thương của ngươi đang chảy rất nhiều máu, nên nhanh chóng trị liệu đi!



Lâm Thiên nói,



– Đưa tay qua đây!



– Làm gì?



Thạch Huyên Hiên cảnh giác nhíu mày nói, Nếu như không phải trúng phải nhuyễn cốt tán, thì tất nhiên nàng cũng không sợ, nhưng hiện tại thì không được rồi, nếu như Lâm Thiên đột nhiên bộc phát lang tính thì sợ rằng….



Lâm Thiên tức giận nói:



– Đương nhiên là trị liệu cho ngươi rồi, ngươi nghĩ rằng ta cầm thú như vậy sao, lúc này còn nghĩ ta đi chiếm tiện nghi của ngươi hay sao?



Trong lòng ai biết hắn nghĩ gì đây? Chắc là hét to: cầm thú ư, ta cũng muốn thử một lần!! Thạch Huyên Hiên rõ ràng tự biết thương thế của chính mình, ngực nàng bị một dính một đao của tên sơn quân kia, nếu không trị liệu chắc không thể chống nổi qua hai canh giờ, Tay phải ôm lấy trước ngực, nàng hơi cau đôi mi thanh tú, rồi cũng đưa tay trái ra!



“Mềm như không xương!” lúc cầm tay của nàng, Trong lòng Lâm Thiên rung động thầm hô to lên!!!



– Tiểu Linh, giúp nàng trị liệu đi!



Lâm Thiên ở trong đầu nói.



– Chủ nhân, ngài chỉ còn tám mươi duy giới lực, nếu muốn trị tốt thương thế của nàng, vì một nữ tử xa lạ như thế có đáng không?



Tiểu Linh nói,



– Nhưng chẳng lẽ ta cứ ngồi nhìn một mỹ nhân như ngọc như vậy chết trước mặt ta hay sao? Thôi đừng nói nhảm nữa, nhanh lên một chút đi!



Lâm Thiên nói.



Thạch Huyên Hiên thấy Lâm Thiên cứ cầm lấy tay bé nhỏ của nàng với bộ dạng hưởng thụ chứ không có nửa điểm hành động, nhịn không được định rụt tay về, đúng lúc này có một dòng nước ấm từ tay Lâm Thiên truyền vào tay nàng, rồi dọc theo kinh mạch đi vào, những vị trí mà dòng nước ấy đi qua đều có cảm giác thoải mái, rồi dòng nước ấy đến trước ngực nàng nguyên bản ban đầu là rất đau đớn, mà bây giờ đã không còn đau lắm, ngay cả máu cũng không còn chảy ra nữa!



Từ từ, Thạch Huyên Hiên cảm giác vết thương trước ngực đã tự nhiên khép lại nhiều, trong lòng hiện lên sự vui sướng. Chỉ là dòng nước ấm đó đi qua, làm cho nàng cảm giác như bàn tay to của Lâm Thiên đang phủ lên ngực nàng rồi chậm rãi vuốt ve! Nhưng hắn đang trị thương cho nàng nên nàng cố gắng nén sự xấu hổ trong lòng!



Vốn thời gian trị liệu chỉ có nửa giờ là xong nhưng lại bị Lâm Thiên kéo dài đến một giờ, nếu như không phải tiểu linh nhắc nhở ở Ma Qủy Sơn có thêm một số vị khách thì chắc hắn còn “trị liệu” thêm dài dài! Nhưng mà lần trị liệu này cũng khiến Thạch Huyên Hiên kinh ngạc không thôi, bị thương nặng như thế mà chỉ trong vòng một giờ đã hoàn toàn không còn dấu vết để lại, không tự chủ được nàng đối với Lâm Thiên lại càng thêm tò mò nên lúc trị liệu xong mặc dù hết có dòng nước ấm nhập thể. Cũng quên mất luôn đưa tay trái về luôn!



Cho đến khi cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thiên cứ nhìn vào ngực mình thì Thạch Huyên Hiên hoảng sợ như con thỏ nhỏ nhanh chóng rụt tay về. Lâm Thiên tắt đèn pin trong động lại phục hồi một mảnh tối đen,



– Ngươi, ngươi muốn làm gì?



Thạch Huyên Hiên kinh hoảng nói, mặc dù thương thế của nàng đã lành nhưng nhuyễn cốt tán vẫn còn hiệu quả nên một thân sức lực gần như bằng không, lúc Lâm Thiên tắt đèn pin khiến cho nàng không khỏi suy nghĩ lung tung!