[Dịch]Tinh Không Chi Dực
Chương 140 : Điều tra.
Ngày đăng: 12:06 07/09/19
Thông tin về việc trên tuyến đường huyết mạnh xuất hiện hạm đội Đế Quốc có thể nói là một trận động đất đối với ban lãnh đạo cao cấp của Đồng Minh, những thông tin có liên quanh nhanh chóng bị phong tỏa, phu nhân Almeida yêu cầu bộ tham mưu nhanh chóng thực hiện mô phỏng các tình huống nhằm xác định sự nguy hại của việc mất tuyến đường liên lạc với Liên Bang đối với sự phát triển của Đồng Minh.
Điều may mắn là qua các phương án mô phỏng, người ta nhận định rằng sự việc không đến nỗi xấu như tưởng tượng, với tình huống xấu nhất, khi Đế Quốc cắt đứt hoàn toàn tuyến đường, cắt đứt toàn bộ hoạt động viện trợ của Liên Bang cho Đồng Minh, cũng không còn là một tình huống có ảnh hưởng sống còn đối với Đồng Minh như trước nữa.
Từ góc độ nhân lực mà nói, tuy rằng hy vọng có được thêm những nhân viên, sĩ quan từ Liên Bang không còn nữa, nhưng hiện nay Đồng Minh cũng không phải là không có người, bản thân trong lãnh thổ Đế Quốc cũng có không ít người muốn ra nhập Đồng Minh, trong đó phần lớn là các trí thức, kỹ thuật viên và quân nhân, thậm chí có cả các phi công chiến đấu, tuy rằng khó có thể lập hết chỗ trống về nhân lực trong lực lượng nhưng với những nền tảng đã có, sau này Đồng Minh hoàn toàn có thể thông qua quá trình giáo dục thế hệ kế cận để giải quyết vấn đề, cái họ cần chỉ là thời gian.
Từ góc độ kỹ thuật mà nói, nhờ có tầm nhìn chiến lược của bộ chỉ huy mà đứng đầu là phu nhân Almeida, Đồng Minh đã sớm nhận được từ Liên Bang những công nghệ từ cơ bản đến phức tạp, nhất là những công nghệ chế tạo các bộ phận chủ yếu như động cơ, rada, các thiết bị cơ khí gia công chính xác…, hiện nay Đồng Minh hoàn toàn có thể tự chủ về mặt công nghệ trong việc chế tạo chiến hạm và chiến đấu cơ. Tuy về lượng còn kém xa Liên Bang hay Đế Quốc nhưng về chất thì không thua kém là bao, đặc biệt là đội ngũ khoa học đã phát triển không những đủ để làm chủ công nghệ mà còn có thể tự mình tìm ra những loại vũ khí mới, rất hữu ích và thiết thực như ngư lôi xung động năng lượng, loại mà đến nay cả Đế Quốc lẫn Liên Bang đều chưa có. Có thể nói hiện tau Đồng Minh lượng kỹ thuật mà Đồng Minh có trong tay đã đủ để thoản mãn mọi nhu cầu của họ.
Từ góc độ vật tư mà nói, thực ra sau khi ký hiệp định đình chiến, Đồng Minh đã không nhận được số lượng lớn vật tư từ Liên Bang như trước nữa, chủ yếu những loại vật tư thu được từ Liên Bang là dược phẩm và thiết bị, còn những thứ khác như vật tư thông thường, lương thực, máy móc cỡ lớn, khoáng sản v.v.. Đồng Minh đều đã tìm cách lấy từ những nguồn khác ngay trong nội bộ Đế Quốc mà việc Thụy Sâm hộ tống phu nhân Almeida đến thiên hà Rumbati để đàm phán là điển hình. Nhờ vào các thế lực địa phương trợ giúp một cách âm thầm, nếu trước đây Đồng Minh chỉ có thể có được những loại nhu yếu phẩm nhậy cảm như thiết bị điện tử hoặc dược phẩm từ nguồn Liên Bang, nay họ đã có thể nhận được từ nhiều nguồn khác, tất nhiên là qua một quá trình phức tạp hơn.
Cuối cùng là thông tin tình báo, ở đây lại có một nghịch lý, trong lĩnh vực này Liên Bang lại cần Đồng Minh hơn, do sự đối đầu căng thẳng ở biên giới cũng như hậu quả của cuộc chiến tranh, hiện mạng lưới tình báo của Liên Bang ở Đế Quốc hoạt động rất kém hiệu quả, những tin tức thu được thường rất mất thời gian để chuyển về đến đích, trước đây, những ý đồ chiến lược cơ bản của Đế Quốc mà Liên Bang có được đều là thông qua nguồn Đồng Minh cung cấp. Do đó, tuyến đường liên lạc bị cắt đứt lại khiến các sĩ quan tình báo của Liên Bang đau đầu hơn là Đồng Minh.
Ngoài ra còn một điều may mắn nữa là Đồng Minh làm công tác bảo mật cực kỳ triệt để, đại đa số các sĩ quan trung và hạ cấp trong quân đội đều không biết rằng trên thực tế Đồng Minh và Liên Bang vẫn giữ mối quan hệ mật thiết từ sau khi hiệp định đình chiến được ký kết. Đối với những người đã từ lâu yên chí rằng họ đang chiến đấu một cách đơn độc, việc hạm đội Đế Quốc có cắt đường liên lạc hay không cũng chẳng mấy ảnh hưởng đến họ, như thế dù có lộ ra cũng không ảnh hưởng mấy đến sĩ khí của Đồng Minh.
Cuối cùng, thông qua hàng loạt các hoạt động phân tích và mô phỏng, ban tham mưu xác định rằng cho dù có xảy ra tình huống xấu nhất đi chẳng nữa, cho dù Đồng Minh không thể thu được thêm một chút viện trợ nào từ Liên Bang đi chăng nữa thì cũng không phải là một yếu tố quá đáng sợ với Đồng Minh, có thể có thêm khó khăn và rắc rối nhưng hiện nay Đồng Minh đã không còn là một tổ chức yếu đuối nhỏ bé như trước, với thực lực của mình họ vẫn có thể chống chọi và dành được mục tiêu cuối cùng.
Nói một cách văn hoa là, hiện nay Đồng Minh như con đại bàng đã trưởng thành, có thể tự do bay nhảy rồi…
Khi nhận được bản kết quả phân tích, điều đầu tiên hiện lên trong đầu Thụy Sâm lại là không thể tin nổi, nói cũng lạ, đến tận giờ này ấn tượng về Đồng Minh trong đầu anh vẫn như lần đầu được cứu ra từ nhà giam của Cục An toàn Đế Quốc, một tổ chức nhỏ bé và tương đối yếu! Lúc ấy Đồng Minh vẫn trong giai đoạn xúc tích lực lượng, không ngờ từ sau Kế hoạch Cáo Lửa thành công, tiếp theo đó là những trận đánh liên tiếp, sự phát triển của Đồng Minh ngày càng nhanh, thậm chí là nhảy vọt.
Xuất hiện tình trạng đó có thể nói vừa là bình thường vừa là bất bình thường, nói là bình thường bởi lẽ Đồng Minh đã trải qua thời kỳ đầu gian nan tích lũy lực lượng, qua được giai đoạn khó khăn ấy, lại phá vỡ sự phong tỏa của Đế Quốc, Đồng Minh nhanh chóng tiến vào giai đoạn phát triển, nhưng nói bất bình thường là bởi vì những bước tiến của Đồng Minh quá nhanh.
Thực ra Thụy Sâm hiểu những yếu tố cơ bản bên trong, từ trước đến nay, dưới sự uy hiếp của Cục An toàn Đế Quốc, trong lãnh thổ Đế Quốc không có một thế lực nào có thể đối chọi trực tiếp, các tổ chức chủ yếu là một nắm cát rời, mỗi người một phách, thậm chí khi phu nhân Almeida thành lập Đồng Minh, tình huống vẫn chẳng khá hơn. Nhưng đến khi cuộc chiến giữa Đế Quốc và Liên Bang diễn ra, do Cục An toàn không thể cùng lúc đảm nhiệm cả hai vai trò, đã tạo ra nhiều khoảng trống trong nội địa tạo cơ hội cho Đồng Minh phát triển, thêm vào đó là sự viện trợ mạnh mẽ của Liên Bang đã giúp Đồng Minh xây dựng được nền tảng ban đầu, mãi đến khi kế hoạch Cáo Lửa diễn ra, Đế Quốc mới giật mình nhận ra mối nguy nhưng đến khi đó thì đã muộn, Đồng Minh đã tương đối đủ lực lượng để tự mình tồn tại, qua hàng loạt chiến dịch, đánh phá hoạt động phong tỏa và truy quét của Đế Quốc, khiến chúng bị thiệt hại nặng nề, khi đó Đồng Minh đã tự mình xác định vai trò đầu tàu và lãnh tụ cho cuộc kháng chiến chống lại Đế Quốc, trở thành một hạt nhân thu hút mọi lực lượng chống đối và các thế lực địa phương bất mãn với nhà cầm quyền, thực lực của Đồng Minh qua đó càng mạnh hơn.
Thụy Sâm chợt nghĩ đến một “người bạn cũ”, ngài thượng tướng Giro Steve, Cục trưởng Cục An toàn Đế Quốc, những gì xảy ra đều trong nhiệm kỳ của ông ta, không hủy diệt Đồng Minh khi nó vừa manh nha có lẽ là quyết định khiến ông ta hối hận nhất trong đời.
Ở một thiên hà xa xôi, trên thái không mẫu hạm Bảo Lũy của Đế Quốc, thượng tướng Giro Steve bất giác hắt hơi liên tiếp mấy cái, điều này khiến bộ não đầy phẫn nộ của ông nguội bớt một chút và giúp bản báo cáo trước mặt ông thoát khỏi cái kết cục bị xé tan tành. Đám phản loạn ấy thật quá đáng, sau ba tháng im ắng, hạm đội 7 của chúng lại thực hiện hàng loạt đòn tấn công mãnh liệt, không ít chiến hạm bị hủy, không ít vật tư bị cướp, mấy hạm đội nhỏ cũng không thoát khỏi số phận. Còn những hạm đội lớn có ưu thế của Đế Quốc thì cứ như đánh xuống nước, không thể nào bắt kịp hạm đội quân phản loạn có tính cơ động cao. Quân phản loạn luôn thoát đi trước khi hạm đội Đế Quốc đến nơi, giao chiến kiểu này thực sự là quá bị động, cứ như bị dắt mũi vậy…
Ông thở dài một hơi, từ sau khi hạm đội 5 bị diệt, lực lượng cơ động rơi vào tình trạng thiếu thốn, khoảng cách về binh lực giữa quân phản loạn và Đế Quốc ngày càng bị thu hẹp, các hạm đội mới còn chưa lấp được vào chỗ trống trong khi Đế Quốc không thể rút hết lực lượng từ biên giới về được, ở một số thiên hà biên giới, lực lượng Đế Quốc đã bị thu nhỏ đến mức báo động, nếu rút thêm nữa mà Liên Bang đột nhiên tấn công thì coi như là hết…
----------------------------------------------------
“Phu nhân!” Thụy Sâm đứng nghiêm trước bàn làm việc của phu nhân Almeida, đưa tay lên chào. Người lãnh đạo của Đồng Minh ngồi nhìn anh mỉm cười, bên cạnh là thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide với một nụ cười tươi rói.
“Thiếu tá! Chúc mừng anh tốt nghiệp trở về!” Bà làm một động tác mời ngồi. “Ngồi xuống đi!”
“Vâng thưa phu nhân!” Thụy Sâm cung kính ngồi xuống ghế. “Không biết người cho gọi tôi có việc gì…”
“Thiếu tá! Thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide đã báo cáo với tôi về lần chạm trán với hạm đội Đế Quốc của các anh, tôi đã nghĩ kỹ và đọc các phân tích của bộ chỉ huy, các phân tích đó chắc anh cũng đã đọc, nhưng đó mới là từ góc độ chiến lược, còn góc độ chiến thuật lại chưa đề cập đến, trong khi đó, chiến thuật lại ảnh hưởng không ít đến chiến lược.” phu nhân Almeida nhẹ nhàng nói. “Ví dụ như hạm đội đã chạm trán với các anh, hiện nay chúng ta không biết nó từ đâu đến, liệu có một cổng siêu không gian thứ ba ở trong thiên hà đó không? Nó thông đến đâu, liệu có hạm đội lớn của Đế Quốc ở đó không? Nhưng đáp án đó nếu không có câu trả lời chúng ta sẽ rất bị động.”
“Tôi hiểu thưa phu nhân! Vậy người định thế nào?”
“Chúng ta phải thực hiện một cuộc trinh sát chi tiết đối với thiên hà, vì có sự xuất hiện của hạm đội Đế Quốc, còn hạm đội 7 hiện nay đang ở ngoài chấp hành nhiệm vụ đánh phá giao thông, do đó tôi muốn điều tàu Người Giải Phóng của thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide đi thực hiện nhiệm vụ trinh sát, thiếu tá, anh sẽ làm nhiệm vụ chỉ huy phi đội trên tàu, giúp thiếu tá Jean-Bertrand Aristide điều tra.”
“Nhưng thưa phu nhân, tàu vẫn còn trong ụ để sửa chữa lại mà? Hơn nữa trên tàu còn chưa có đơn vị chiến đấu cơ nào?” Thụy Sâm ngạc nhiên hỏi.
“Thiếu tá!” Thuyền trưởng Jean-Bertrand Aristide tiếp lời. “Tàu Người Giải Phóng hiện nay chủ yếu là tháo dỡ các khối ngụy trang trên thân tàu, việc đó không nhiều, chậm nhất là ngay mai sẽ xong, người của anh gồm có một đám học viên vừa tốt nghiệp kết hợp với các nhân viên tình nguyện của Liên Bang tạo thành, chiến đấu cơ thì vừa có một số mới được sản xuất xong, tổng cộng 48 chiếc, tuy còn ít nhưng dù sao nhiệm vụ của chúng ta cũng không phải là tác chiến, hoàn thành nhiệm vụ là rút lui nên chắc cũng đủ.”
“Rõ thưa phu nhân! Thuyền trưởng!”