[Dịch]Tinh Không Chi Dực
Chương 51 : Vẫn còn một chiến hạm nữa
Ngày đăng: 12:05 07/09/19
Tướng quân Martin đứng cạnh một ô cửa kính tròn bên ngoài phòng điều khiển chiến liệt hạm Tự Do, lặng lẽ ngắm ánh sáng màu xanh nhạt phát ra từ một mặt trời ở xa xa. Từ khi gắn mình với sự nghiệp của quân phản kháng, hiếm khi ông có được giây phút thư giãn như thế này, nhưng hôm nay, tướng quân tự cho phép mình tạm thời quên đi công tác một lúc, bởi lẽ giờ đây mọi việc đã đi vào đúng quỹ đạo của nó, những người bị thương đã được chăm sóc y tế, những người kiệt sức đã có thời gian nghỉ ngơi, các kỹ thuật việc đã bắt tay vào nghiên cứu các số liệu cũng như nguyên mẫu của chiếc Tia Chớp, hạm đội đang xếp thành một hàng ngang tiến về cổng siêu không gian duy nhất trong thiên hà này, tám chiếc Nữ Yêu chia ra tuần tiếu hai cánh của hạm đội, để những chiếc tuần dương hạm bị thương tổn nặng trong trận đánh có thể theo kịp , hạm đội đã buộc phải giảm tốc độ nhiều nhưng điều đó không mấy ảnh hưởng vì họ đã “cắt đuôi” hạm đội của Đế Quốc từ lâu, chỉ qua hai cổng siêu không gian nữa là mọi người đã an toàn tại trạm không gian KJZ-11.
Đột nhiên những tiếng chân gấp gáp xuất hiện từ sau lưng tướng quân nhưng không khiến ông chú ý, chỉ đến khi nó ngừng lại ngay sau lưng, vị tướng mới quay đầu lại nhìn, khuôn mặt đầy nét căng thẳng của thượng úy Ralph xuất hiện ngay trước mắt ông.
“Tướng quân, xảy ra chuyện rồi! Là chuyện lớn!” Thượng úy nói vội trong hơi thở gấp, từ hai mắt chàng trai, tướng quân đọc thấy sự lo lắng. “Thuyền trưởng để nghị ngài quay về khoang chỉ huy.”
“Có chuyện gì vậy? Ralph?”
“Là tuần dương hạm Odyssey, chỉ huy, họ không thể đến được vị trí tiếp ứng.’ Thượng úy nhỏ giọng nói.
“Cái gì!?” Thần kinh của vị tướng lập tức căng ra như dây đàn, tuần dương hạm Odyssey, một chiếc tuần dương hạm của quân phản kháng gặp chuyện đã là vấn đề nghiêm trọng, nhưng đáng sợ hơn là chiếc Odyssey lại có nhiệm vụ tiếp ứng cho kế hoạch Cáo Lửa, nếu nó xuất hiện vấn đề có nghĩa là những nỗ lực của mọi người từ đầu tới giờ có thể chẳng còn chút giá trị nào cả.
Khi những bước chân gấp gáp đưa vị tướng về đến phòng chỉ huy của chiến hạm, ở đó đã không còn chút nào vẻ thư giãn và thoải mái khi ông đi khỏi, mọi người đều chìm trong sự khẩn trương và căng thẳng. Vừa nhìn thấy tướng quân quay lại, thuyền trưởng chiến liệt hạm Tự Do lập tức đứng dậy từ ghế chỉ huy.
“Báo cáo tình huống!”
“Rõ thưa tướng quân! Căn cứ thông tin từ căn cứ Sen chuyển qua trạm không gian KIZ-11 tới hạm đội, tuần dương hạm Odssey trên đường đến điểm hẹn tiếp ứng bất hạnh chạm trán với hạm đội Đế Quốc tại khu vực thiên hà Anpha-14xy, Odyssey không thể chạy thoát khỏi sự truy kích nên bị đánh chìm.”
“Thiên hà Anpha-14xy? Sao hạm đội Đế Quốc lại đến cái nơi héo lánh như vậy?Căn cứ Sen? Nơi đó rất gần với vị trí xảy ra trận phục kích?” Tướng quân nhíu mày nghi hoặc.
“Vì sao hạm đội của Đế Quốc lại có mặt ở nơi đó, chúng ta không ai biết.” Thuyền trưởng lắc đầu nói. “Nhưng vị trí xảy ra trận đánh ở rất gần căn cứ Sen là điều rõ ràng, hiện cả căn cứ đang khẩn trương chuẩn bị rút lui, đề phòng bị Đế Quốc tập kích.”
“Anpha-14xy?” Vị tướng nhắc đi nhắc lại cái đó một lúc rồi đột nhiên ông tức giận quát lên. “Từ đó đến vị trí tiếp ứng với tốc độ của Odyssey tối thiểu phải mất 10 tiếng đồng hồ, điều đó có nghĩa là chí ít 10 tiếng đồng hồ liền trước khi nổ ra trận tập kích TAU-7 chúng ta phải nhận được thông tin mới đúng. Tuy nhiên trước chiến dịch chúng ta đề cao giữ bí mật thông tin những đã xảy ra sự kiện nghiêm trọng như thế thì dù sao đi chăng nữa cũng phải phá vỡ im lặng thông báo cho hạm đội. Chúng ta có thể điều chỉnh lại kế hoạch thậm chí là thủ tiêu nó!”
Tiếng quát của vị tướng vang vọng trong phòng điều khiển, mọi người đều cúi đầu không nói gì, sau đó là một sự im lặng đến nghẹt thở.
“Tướng quân, căn cứ Sen cũng vừa mới nhận được tin tức, thực tế là do một chiếc tàu con thoi từ căn cứ xuất phát thực hiện nhiệm vụ đi qua đó mới bất ngờ bắt gặp những mảnh vụn của tàu Odyssey, sau đó tìm kiếm và cứu được hai nhân viên trong một khoang cứu sinh, từ lời họ mới biết sự việc Odyssey bất ngờ chạm trán hạm đội của Đế Quốc.” Thuyền trưởng cười khổ một tiếng nói tiếp. “Theo lời hai người đó kể lại, khi bị tập kích Odyssey đã phát tín hiệu cảnh báo nhưng các thiết bị viễn thông bị hoàn toàn làm nhiễu, hơn nữa hạm đội của Đế Quốc còn cẩn thận bắt lại tất cả các khoang cứu sinh từ tàu, khoang cứu sinh chở hai nhân viên kia may mắn nằm gần sát với một mảnh vỡ to của tàu nên mới không bị phát hiện. Điều đó rất đáng lưu ý vì hạm đội Đế Quốc rất ít khi hành xử như vậy.”
“Hiện nay chúng ta không có thời gian chú ý đến chuyện đó, để sau điều tra.” Tướng quân Martin mệt mỏi khoát tay, hiện nay ông cần bình tĩnh lại, có bình tĩnh mới có thể suy xét vấn đề một cách đầy đủ. Chuyện cấp bách trước mắt là hai vấn đề cần làm rõ, thứ nhất, hạm đội Đế Quốc có phải nhắm vào căn cứ Sen hay không, nếu 10 tiếng đồng hồ trước bọn họ tấn công trạm TAU-7 hạm đội Đế Quốc đã bắt gặp Odyssey, đáng nhẽ bọn chúng phải phát tín hiệu cảnh báo đến TAU-7 mới đúng. Nhưng trên thực tế cả TAU-7 và căn cứ quân sự của Đế Quốc tại thiên hà New Lyons không nhận được bất cứ thông tin nào. Vấn đế thứ hai là về trung úy Thụy Sâm Nepali Gore, cần nhanh chóng phái tàu đến tiếp ứng cho anh ta.
“Tướng quân! Theo tôi có thể hạm đội Đế Quốc có nhiệm vụ khác chứ không phải nhắm vào căn cứ Sen.” Sau khi nghe vấn đề của tướng quân, một sĩ quan tham mưu lên tiếng.
“A ha! Vì sao?”
“Bởi vì thời gian không khớp! Nếu hạm đội Đế Quốc chủ định nhắm vào căn cứ Sen, trong 10 tiếng đồng hồ là quá đủ để bọn họ tiến công căn cứ rồi, nhưng hiện nay căn cứ không hề bị tập kích, điều đó cũng đủ nói lên mọi vấn đề. Còn vì lý do tại sao hạm đội Đế Quốc không phát tín hiện cảnh báo cho TAU-7 và New Lyons, theo tôi có thể bọn chúng phát chậm hoặc căn bản là không biết sẽ có trận tập kích xảy ra. Bọn chúng chỉ phát hiện ra Odyssey, thậm chí có thể không biết nhiệm vụ của nó là gì. Tướng quân, tôi tin vào những người lính của chúng ta, cho dù Đế Quốc có bắt được họ nhưng để moi được thông tin từ họ cũng không dễ dàng gì, tôi không dám khẳng định rằng sẽ không ai nói gì nhưng có thể chắc chắn rằng Đế Quốc không thể biết tất cả chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi.”
Tướng quân trầm mặc một hồi, ông không nghi ngờ ý kiến của sĩ quan tham mưu, bản thân ông cũng có kết luận gần gần như thế, điều ông lo lắng là sự an toàn của các căn cứ Đồng Minh ở đó, nhất là căn cứ Sen, đó là nơi tàu Odyssey xuất phát, ngoài ra chiếc tuần dương hạm đó cũng đã ghé qua một số các căn cứ khác.
“Bộ chỉ huy tối cao có mệnh lệnh gì?” Ông hỏi.
“Hiện đã lệnh cho các căn cứ có liên quan tiến vào trạng thái báo động cao nhất, các trạm trinh sát tiền tuyến đều được lệnh khoách đại phạm vi trinh sát, tăng cường số chiến đấu cơ tuần tra, các điệp viên của ta trong nội bộ Đế Quốc cũng đã được lệnh tích cực tìm hiểu nguyên nhân và kết quả của trận tao ngộ chiến, nhưng trước mắt ta vẫn chưa phát hiện hành động đáng ngờ nào của Đế Quốc.”
“Cũng được đấy!” Tướng quân cảm thấy hơi yên tâm, nếu bộ chỉ huy tối cao đã bố trí thì cứ để thế. Hiện tại ông lại đau đầu với vấn đề phái người đi tiếp viện. Quay lại vấn đề đó, ông nói. “Như vậy, chúng ta hiện nay nên phái tàu nào đi tiếp viện? Mọi người suy nghĩ xem có biện pháp nào hay không?”
Đó là vấn đề khiến bộ tham mưu cũng phải đau đầu, bởi vì hiện tại trong tay Đồng Minh đã không còn tàu nào có thể phái đi được nữa, trong khu vực quanh đây các tàu có thể chiến đấu đều đã được triệu tập vào tham gia kế hoạch Cáo Lửa, nếu điều các tàu khác từ khu vực xa hơn, chí ít cũng mất 6,7 ngày mới tới nơi, lúc đó thì không biết đã xảy ra chuyện gì nữa? Chỉ có cách cho hạm đội chuyển hướng đến cứu viện hoặc hạ lệnh cho căn cứ Sen phái những chiếc tàu vận tải hoặc tàu con thoi làm nhiệm vụ đó.
Rõ ràng là cả hai đều không phải là ý hay, hạm đội vừa trải qua một trận kịch chiến, hiện chỉ còn hai chiếc chiến liệt hạm và năm chiếc khu trục hạm, chiếc tuần dương hạm duy nhất đã bị đánh chìm, những chiếc còn lại không nhiều thì ít đều mang thương tích, ngay cả kỳ hạm chiến liệt hạm Tư Do cũng bị tổn thất tương đối, cần phải nhanh chóng đưa vào sửa chữa, hơn nữa từ vị trí hiện tại của hạm đội không có bất cứ cổng siêu không gian nào cho phép đến gần điểm hẹn tiếp ứng, cần phải vòng qua nhiều thiên hà khác, nhưng xét về mặt thời gian thì còn chậm hơn cả tàu con thoi xuất phát từ căn cứ Sen. Nhưng nếu làm theo cách đó thì lại có vấn đề là sau trận đánh ở thiên hà New Lyons, không cần đoán cũng biết Đế Quốc sẽ tổ chức bao vây lùng sục trong tất cả các thiên hà giáp ranh với đó, như vậy trên đường đến điểm hẹn chắc chắn sẽ chạm trán với hạm đội Đế Quốc. Một chiếc tàu con thoi hoặc tàu vận tải vừa chậm vừa không có vũ trang, đừng nói đến tiếp ứng, bản thân tồn tại còn khó nữa là!!!
“Theo tôi nên phái tàu con thoi hoặc tàu vận tải từ căn cứ Sen, hiện nay chúng ta cần bí mật rút lui chứ không phải là chiến đấu.” Một vị sĩ quan tham mưu phát biểu ý kiến.
“Nhưng nếu bị hạm đội Đế Quốc phát hiện thì làm sao? Chúng ta đương nhiên không chủ động nổ súng nhưng nếu bị Đế Quốc phát hiện, mà điều đó thì rất có khả năng, chiếc tàu phái đi phải có năng lực tự vệ nhất định, có thể thoát khỏi sự truy kích của chiến hạm Đế Quốc, nhưng những chiếc tàu con thoi hoặc tàu vận tải tốc độ chậm và hỏa lực yếu, tuyệt đối không đáp ứng được hai yêu cầu đó.” Một sĩ quan tham mưu khác phản bác.
“Để đáp ứng được hai yêu cầu đó, chỉ có thể là chiến hạm, nhưng những chiến hạm ở quanh đây đều đã ở trong đội hình hạm đội rồi, hơn nữa đa số đều bị thương, hạm đội chúng ta cần đi vòng qua mấy thiên hà mới đến nơi, hơn nữa cho dù có đến nơi, nếu bị Đế Quốc phát hiện, chúng ta cũng không thể đánh bại được hạm đội Đế Quốc.”
“Nhưng chí ít chiến hạm có khả năng tự vệ, nếu bị chiến hạm Đế Quốc bắt gặp còn có cơ hội thoát đi, còn hơn là bó tay chịu chết…”
“Đừng quên rằng chúng ta đi đến đó làm gì, trung úy chắc đang sốt ruột chờ tiếp viện, thời gian cực kỳ quan trọng, chúng ta không còn thời gian để kéo dài, nếu không Đế Quốc mà phát hiện trước ra trung úy coi như mọi việc đều là công cốc, hơn nữa dù Đế Quốc có không phát hiện ra, thời gian quá dài, trung úy rất có thể sẽ đi khỏi đám tinh vân ấy, đừng quên Tia Chớp có khả năng xuyên siêu không gian, đến lúc đó chúng ta đi tìm trung úy cũng như đáy bể mò kim. Chúng ta cần liều một phen!”
“Trung úy nhất định sẽ không rời khỏi đám tinh vân đó, mặc dù Tia Chớp có khả năng xuyên siêu không gian, nhưng năng lượng chỉ có hạn, trung úy không có vị trí chính xác của căn cứ Sen, nếu muốn đi về trạm KJZ-11, số lần xuyên qua siêu không gian cao hơn khả năng của Tia Chớp, hơn nữa tôi nghi ngờ việc trung úy nắm rõ lộ trình về trạm không gian. Trong tình huống đó tốt nhất là chờ nguyên tại chỗ…”
“Nhưng chúng ta không thể loại trừ khả năng trung úy buộc phải rời khỏi đám tinh vân đó để tránh Đế Quốc lùng sục, anh ta có thể đến một thiên hà khác, tìm một nơi có điều kiện phức tạp khác để lẩn tránh.”
“Còn có chỗ nào tốt hơn trong đám tinh vân, nơi các thiết bị rada đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, để lẩn trốn. Hơn nữa nếu trung úy rời khỏi đó, chúng ta sẽ rất khó tìm thấy anh ấy cũng như anh ấy rất khó tìm ra chúng ta…”
-----------------------------
Những cuộc tranh luận nổ ra trong phòng điều khiển chiến liệt hạm Tự Do, tướng quân Martin chỉ nhíu mày lắng nghe, ông thở dài một tiếng, hạ quyết tâm là nhiệm vụ của ông, tướng quân không thể nghe các tham mưu tranh luận hết giờ này đến giờ khác, việc bây giờ cần làm là hành động.
“Nối máy cho tôi đến trạm KJZ-11, bảo họ báo cho căn cứ Sen điều một chiếc tàu con thoi.” Cuối cùng ông cũng hạ quyết tâm, tuy rất mạo hiểm nhưng ông cũng phải liều đặt cược, đặt cược cho chiếc tàu con thoi không bị phát hiện.
“Xin chờ một chút, tướng quân.” Vẫn im lặng lắng nghe các tham mưu tranh luận từ đầu đến giờ, thượng úy Ralph đột nhiên lên tiếng.
“Ralph! Cậu có ý kiến gì hay sao?”
“Vâng thưa tướng quân, tôi vừa chợt nhớ ra chúng ta còn một chiếc tuần dương hạm có thể xuất phát từ căn cứ Sen.”
“Còn một tuần dương hạm? Tại sao tôi lại không biết ở Sen ta còn một tuần dương hạm?” Vị tướng kinh ngạc hỏi lại, cố nhớ lại trong đầu, ông không có chút ấn tượng nào về chiếc chiến hạm đó, nếu không ông đã đưa nó vào trận chiến ở thiên hà Lyons rồi, là chỉ huy hạm đội, ông không thể mắc một lỗi cơ bản như vậy.
“Tướng quân! Đó không phải là chiến hạm của ta! Ngài quên thiếu tá Dương Sonia đã đến với chúng ta bằng cái gì sao? Trung đội Lam Thiên Sứ của cô làm thế nào để xuyên qua phòng tuyến Đế Quốc đến căn cứ của ta? Hiện nay chiếc tuần dương hạm “Đại Thiên Sứ” vẫn đang đậu tại cầu tàu căn cứ Sen, đại bộ phận trung đội Lam Thiên Sứ cũng ở đó, khi thiếu tá đi để tham gia hành động, trung đội do phó của cô ta lãnh đạo, hiện nay họ đang dạy cho các phi công chiến đấu của ta.” Thượng úy Ralph nhắc lại cho tướng quân nhớ.
“Tuần dương hạm Đại Thiên Sứ! Đúng rồi!’ Khuôn mặt tướng quân giãn ra, nét căng thẳng trong mắt cũng dịu đi, trên môi ông đã nở nụ cười. “Thượng úy! Đúng là ý hay! May mà có cậu!”
“Tướng quân đã quá khen rồi, chỉ là thời gian gần đây tôi thường xuyên phối hợp với thiếu tá nên mới nhớ ra!” Thượng úy khiêm tốn đáp.
“Lập tức mời thiếu tá Sonia lên phòng chỉ huy.” Vị tướng gật đầu nói.
“Rõ thưa tướng quân!”