Tình Nhân Tuổi 18

Chương 1125 : Các con cầu xin

Ngày đăng: 17:06 18/04/20


“Nhạc Nhạc cùng Tiểu Bác chơi ở trên mặt đất đi, không được đi lên!” Vũ Tình chu môi lên bắt chước con gái thanh âm non nớt của con gái, cự tuyệt thân mật cùng con gái tựa hồ có chút quá đáng, nhưng bây giờ cô không thể chăm sóc chu đáo cho hai tiểu bảo bối được.



“Mẹ, mẹ!” Quả nhiên trong đôi mắt to của Nhạc Nhạc đã bắt đầu đong đầy nước mắt, ủy khuất mím môi.



Nhìn dáng vẻ thất vọng của con gái, lòng cô cũng rất đau! Đều là do hắn, tất cả đều do hắn!



Vũ Tình lạnh lùng liếc hắn một cái, Thang Duy Thạc lập tức cho cô ánh mắt ‘an tâm’.



Tiếp theo, Thang Duy Thạc ngồi xổm xuống để ngang tầm với con gái nói: “Nhạc Nhạc, thân thể của mẹ không thoải mái, cho nên con không được làm nũng nữa! đi thôi, cùng Tiểu Bác ra ngoài chơi đi!”



“Mẹ làm sao vậy ạ?” Nhạc Nhạc trong nháy mắt hỏi lại papa: “mẹ đau chỗ nào ạ!”



Câu hỏi của con gái khiến Thang Duy Thạc xấu hổ, làm con gái đau lòng như vậy là hắn nha: “Mẹ bị đau bụng, được rồi, nếu các con còn ở trong này ồn ào, mẹ sẽ càng đau hơn, cho nên các con ngoan ngoãn ra ngoài chơi đi nha!”



Thang Duy Thạc dùng giọng nói vô cùng vui vẻ nói chuyện với các con, làm cho Tiểu Bác liền đi đến bên cạnh Vũ Tình, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé…



Vũ Tình hiểu được ý của Tiểu Bác, lập tức vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của nó: “Tiểu Bác, con là đứa con tuyệt nhất!”



“Dì, dì phải nhanh khỏe nha!” Tiểu Bác chớp mắt có chút ngượng ngùng nói, nói xong xoay người chạy đến bên cạnh Nhạc Nhạc, sau đó kéo tay nó: “Mẹ bị bệnh, không thể làm ồn được! Chúng ta ra ngoài chơi đi!”



Nói xong, cũng không chờ Nhạc Nhạc đồng ý hay không, liền kéo đi ra khỏi phòng.



Thấy con mình có hiểu biết như vậy, Thang Duy Thạc không nhịn được nói với Vũ Tình: “Tiểu Bác rất biết chuyện đúng không? Hơn nữa nó rất thích em.” Khóe miệng vẫn còn lưu lại nụ cười, trong nháy mắt liền biến mất.



“Chúng ta kết hôn đi, vì các con!” Thang Duy Thạc dùng âm thanh thật nhẹ nhàng nói, thật giống như là đang cầu trời phật.



Thật ra bây giờ bọn họ kết hôn thì theo phương diện nào cũng đều tốt cả, đối với các con, hoặc là đối với vấn đề…thân mật.



Hắn bị ám ảnh bởi những lần vừa đụng đến cô đã bị đưa đến sở cảnh sát uống cà phê, như vậy thật là vô cùng phiền toái, cũng vô cùng lãng phí thời gian! Đương nhiên về sau hắn sẽ không đối xử với cô như vậy nữa, ý của hắn đã quyết như vậy.
Vì sự bá đạo của hắn mà bọn họ ở lại chỗ này ăn cơm chiều. Nhìn một nhà bốn người, đúng là hóa thuận vui vẻ.



Đương nhiên, cơm tối là do hắn gọi điện kêu người đem tới, mà Nguyên Nguyên vì bận đi công tác nên cũng không về.



“Mẹ, tối nay con ở lại đây được không ạ?” Nhạc Nhạc vừa ăn cơm vừa hỏi mẹ.



Vũ Tình ngừng ăn, khó xử nhìn con gái: “Bảo bối, hôm nay con về nhà cùng papa nha, ngoan!”



Nghe mẹ nói, cái miệng nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc bắt đầu run run, tiếp theo rốt cuộc nhịn không được nữa khóc lớn lên: “Ô…mẹ có phải hay không không cần Nhạc Nhạc?”



“Không phải, bảo bối, mẹ vì bận công việc, con có thể thông cảm cho mẹ không? Về sau nhất định mẹ sẽ bù đắp cho con, được không?”



“Ô…” Nhạc Nhạc căn bản không nghe, bàn tay nhỏ bé hung hăng gạt nước mắt.



Nhìn con gái khóc, Vũ Tình không khỏi phân vân.



Cô cũng không muốn rời xa con, nhưng đây là cơ hội hiếm hoi của cô. Tất cả sự nghiệp của cô đều là từ cơ hội này, cô không thể bỏ qua được.



Thang Duy Thạc thật không đồng ý nhìn cô, không, phải nói là thật oán hận nhìn cô: “Em cứ như vậy làm tổn thương con, em xem Nhạc Nhạc khóc thương tâm như vậy, em có thể nhẫn tâm như vậy sao?”



“Dì, dì cùng papa, Nhạc Nhạc còn có Tiểu Bác ở cùng một chỗ được không?” Tiểu Bác thấy dì không mở miệng, lắc lắc cánh tay dì tiếp tục cầu xin.



Vũ Tình đỡ lấy khuôn mặt của Tiểu Bác, ánh mắt mang theo nước, dùng giọng thật dịu dàng nói: “Tiểu Bác, dì cũng rất thích con! Nhưng dì có công việc, về sau có thời gian, dì nhất ddihj sẽ chăm sóc cho con và Nhạc Nhạc được không?”



Tiểu Bác dùng sức lắc đầu, sau đó ôm lấy thân thể Vũ Tình: “Dì, Tiểu Bác không muốn xa dì. Tiểu Bác thích được dì tắm rửa cho, thích được dì đút cho ăn, thích được dì lau mặt cho Tiểu Bác!”



Nhạc Nhạc cũng ôm lấy mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn mang đầy nước mắt: “Mẹ, con không muốn mẹ đi, không muốn!”