Tịnh Phi Dương Quang

Chương 15 :

Ngày đăng: 08:07 19/04/20


Thân thể đau đớn trái tim đau đớn, tăng thêm lớp lớp hoang mang, lại là một đêm nữa.



Khi tỉnh lại, An Nhiên đã mặc quần áo chỉnh tề, trước khi đi, nói với tôi, “Rời giường đi học.”



Tôi diện vô biểu tình.



Thiên hạ to lớn, có đủ những chuyện hiếm lạ.



Có người đàn ông nào, rạng sáng ngày hôm sau nói câu đầu tiên với đối tượng đêm qua bị mình phát tiết dục vọng, lại là bốn chữ đạm nhạt vô vị này?



Rời giường đi học?



Nhưng tôi biết, không phải anh nói đùa.



Rất nhanh liền có người đến, mời tôi rời giường, nói, “Quân Duyệt thiếu gia, xin động tác nhanh lên một chút, cô giáo đang đợi rồi.”



Lại dùng từ ngữ lễ phép, có bốn người đàn ông vây quanh bên giường, cảm giác gây cho người ta cũng chỉ có thể là uy hiếp trắng trợn.



Tôi âm thầm thở dài một hơi.



Chỉ có thể đứng dậy, vào phòng tắm sơ tẩy, thay quần áo.



Trong nhà giam cư nhiên còn có cả lớp học, thiết lập ngay bên cạnh phòng ngủ của An Nhiên, thiết bị cũng rất đầy đủ, bàn giáo viên, bảng trắng, máy chiếu, máy tính, mọi thứ đều không thiếu.



Bàn học đặc biệt lớn, không nhiễm một hạt bụi, hai bên còn bày một chậu trúc nho nhỏ, chu đáo đến buồn cười.



Cô giáo quả nhiên đang đợi, là một mỹ nhân.



Lần đầu tiên thấy tôi, mở miệng liền nói, “Quân Duyệt, cậu đến muộn, lần sau thỉnh đến sớm.”



Lời nói quyết đoán, không hổ là người do An Nhiên tuyển chọn.



Cô yêu cầu tôi ngồi xuống, ra hiệu cho tôi mở giáo trình học đã được chuẩn bị tốt trên mặt bàn, nói, “Hôm nay chúng ta nói một vài ví dụ thực tế về những vụ án đả thương người.”



Tôi bỗng nhiên bật cười.



Cô vốn đang định xoay người viết lên bảng trắng, lúc này liền ngừng lại, hỏi tôi, “Rất buồn cười?”



Tôi hẳn là nên thu lại nét cười.



Nhưng, sao có thể không buồn cười?



An Nhiên, An đại công tử không có gì là không làm được.



Anh mất đi chính mình của quá khứ, lại muốn tìm về trên người của Hà Quân Duyệt?



Anh quên rồi sao? Cái người lúc trước nỗ lực tự học, người nghiên cứu đọc sách pháp luật, không phải họ Hà, mà là họ An.



Người ấy tên là An Nhiên.



Người ấy từng thẳng thắn nói, “Quân Duyệt, hắc đạo hoàn toàn không thích hợp với tôi.”



Người ấy nói, “Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, tôi rời khỏi nơi này, máu tanh và bạo lực khiến cho người ta chán ghét, những kẻ tranh giành đến ngươi sống ta chết, cho dù nắm được cường quyền trong tay, tâm sao có thể an bình?”



“Quân Duyệt, tôi đã tự học qua được kì thi cơ sở, chờ tôi thi đỗ có được giấy phép luật sư chính thức, tôi sẽ mang cậu đi.”



“Tôi sẽ gắng hết sức kiếm tiền, cho dù không xa hoa được như anh hai của cậu, nhưng mỗi bữa cơm chúng ta cũng có thể ăn được thật thoải mái.”



“Quân Duyệt, tin tưởng tôi.”



“Chúng ta sẽ hạnh phúc đến tận cùng.”



Lời thề son sắt, như ánh dương quang chiếu lên người, rất ấm áp.



Tôi thậm chí đã thuyết phục anh hai, An Nhiên yêu em, An Nhiên sẽ cho em một tương lai tươi sáng, so với hiện tại càng tươi sáng hơn, sáng như ánh dương quang.



Anh hai không tin, lắc đầu với tôi, “Quân Duyệt, em quá ngây thơ, ba đời An gia đều ở trong hắc đạo, sao còn có thể gột rửa được sạch sẽ thân phận chứ?”



“Anh hai, xin anh cho chúng em một cơ hội. An Nhiên đã đáp ứng em, hắn nhất định có thể làm được. Hắn vẫn luôn nỗ lực, hắn sẽ quang minh chính đại vượt hẳn mọi người. Anh hai, anh yêu thương em như thế, vì sao ngay cả một cơ hội cũng không chịu cho chúng em?”



Tôi cầu xin.



Bám riết không tha mà cầu xin.



Cầu xin đến khi anh hai nhìn tôi thật sâu, trầm mặc, nói, “Quân Duyệt, anh hai đương nhiên yêu thương em. Được rồi, chuyện của tương lai, cứ để cho tương lai quyết định.”



Nghe được câu trả lời này, tôi thở ra một hơi thật dài, ngã lên ghế sô pha.



Ngẩng đầu lên, phảng phất như đã nhìn thấy được ánh dương quang.



Vì thế tôi bắt đầu chờ.



Ngồi ngốc trong căn biệt thự trống vắng, giữa tầng tầng vệ sĩ chưa từng rời thân, ngày qua ngày chờ đợi, chờ An Nhiên, chờ An Nhiên lấy được giấy chứng nhận luật sư.



An Nhiên, mỗi lần anh hứa hẹn, tôi đều tin.



Tôi tin đến thành kính như vậy, vì sao, lại không có hạnh phúc đến tận cùng?



Không có hạnh phúc cũng được thôi.



Nhưng chờ đến ngày hôm nay, ngồi tại phòng học này, cũng thật sự rất buồn cười.



Cho nên tôi nhịn không được, vậy nên tôi cười.



Cười đến nỗi cô giáo nổi giận, lấy ra bút đỏ, gạch một dấu chéo lên tờ giấy trên tường, vẻ mặt nghiêm túc, nói, “Quân Duyệt, thỉnh tự trọng.”



A.



Thì ra tôi không tự trọng.



Tôi nói, “Thật xin lỗi, nhịn không được.”



Lời nói rất thành thực, lại đổi lấy một dấu gạch chéo nữa.



Tôi cười hỏi, “Cô giáo, cô có biết những dấu gạch chéo đỏ này đại biểu cho cái gì không?”



Cô ta nói, “Tôi không biết, An Nhiên nói cậu tự biết.”



Tôi có chút kinh ngạc.



Cô không nói An tiên sinh, cô gọi thẳng là An Nhiên.



Thì ra cô không gọi tôi là Quân Duyệt thiếu gia, gọi thẳng tên Quân Duyệt, không chỉ bởi vì đặc quyền của giáo viên.



Tôi hỏi, “Cô biết An Nhiên?”



Cô nói, “Đương nhiên.”



Tôi hỏi, “Hắn tìm cô tới để dạy tôi? Vì sao?”



Cô nói, “Bởi vì An Nhiên nói cậu rất ngu dốt và ngang bướng, ngu xuẩn bất linh*, không còn thuốc chữa, ngoại trừ tôi, người khác nhất định không có bản lĩnh dạy cậu.”



(*bất linh: không linh hoạt)



Tôi không nói một lời, cầm lấy chậu cây trúc trên bàn, vung tay ném vỡ tan.



Cô ta phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, quay đầu tránh, chậu hoa đặc biệt mang theo cả đất bùn, vỡ ngay trên nền bảng trắng, rơi xuống đầy đất.



Cô không sợ cũng không giận, cười lạnh một tiếng, “Đánh giá của An Nhiên, quả nhiên một chữ cũng không sai.”



Tôi đứng dậy thật mạnh, đáng tiếc không kịp, mấy người đàn ông từ cửa phòng xông vào vây quanh tôi chặt chẽ, thái độ ôn hòa, “Quân Duyệt thiếu gia, xin bớt giận. Nếu như chưa quen, không bằng quay về phòng trước. Hay là có muốn xem tạp chí không? Đủ loại tạp chí kỳ mới nhất vừa được đưa đến.”



Thất thủ bát cước, dụ dỗ cưỡng ép, mời tôi trở về phòng, sau đó tự giác rời đi.



Cửa phòng đóng lại, bên trong đột nhiên một mảnh yên tĩnh.



Tôi ngã vào ghế sô pha mềm mại, biết đại họa đã ập đến.



Nếu là trước kia, An Nhiên sẽ cười khổ, thở dài hỏi tôi, “Quân Duyệt, cậu còn muốn bao nhiêu lần cơ hội?”



“Một trăm vạn lần, có đủ không?”



Hiện tại phong thủy luân phiên lưu chuyển, đến lượt tôi cười khổ.




Anh hỏi, “Không thoải mái?”



Xoa nhẹ đến phần bụng, thấp giọng trách cứ, “Nói bao nhiêu lần rồi, không nên ăn quá nhanh loại thức ăn sống đó vào dạ dày, nhưng cậu vẫn không nghe lời.”



Tôi gắng sức hít sâu, dè dặt hỏi, “Tôi lại làm sai gì sao?”



Chẳng lẽ lỗi ném chậu trúc vào người cô giáo, đến hôm nay mới trừng phạt?



An Nhiên ngạc nhiên, ôn hòa hỏi tôi, “Vì sao lại nói như vậy?”



Đoán sai phương hướng rồi.



Tôi đành phải tìm nguyên nhân khác, hỏi, “Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”



An Nhiên nở nụ cười, cúi thấp xuống, cắn vành tai tôi, “Quân Duyệt, vấn đề này, dám hỏi lần thứ hai, tôi sẽ khiến cậu đau đến hận không thể chết đi.”



Thanh âm khàn khàn gợi cảm ép xuống thật thấp, tiếu ý lạnh lùng, khiến người ta sởn cả tóc gáy.



Người nào lớn gan nghe xong, cũng sẽ như chim sợ cành cong không dám nhúc nhích.



Nhưng anh sau một câu uy hiếp, dường như lại biến hóa nhanh chóng, trở về là An Nhiên của tôi, tiếp tục ân cần ôn nhu giúp tôi xoa kem chống nắng, xoa xong rồi, còn hỏi, “Muốn bơi không?”



Tôi lắc đầu, anh hình như không nề hà, hỏi, “Vậy thì phơi nắng, được không?”



Được không?



Cư nhiên dùng loại câu hỏi này, giống như tôi thực sự một lần nữa có được quyền quyết định vậy.



Tôi không mắc mưu, nhắm mắt lại, giả vờ hưởng thụ ánh dương quang.



Khí trời thực sự rất đẹp, gió biển cũng rất thoải mái, du thuyền dừng ở giữa biển, khe khẽ đung đưa, như một chiếc nôi.



Có lẽ là tâm lực quá mệt mỏi, tôi mơ mơ màng màng buồn ngủ, theo thói quen mà đạp chân, có người bắt lấy chân tôi, đặt lên đầu gối, nhẹ nhàng xoa bóp.



Rất thoải mái.



Thoải mái đến nỗi giống như sa vào một cái hố cát.



Tôi rơi vào, bất tri bất giác chìm xuống, hình như trong mộng cũng phát ra những lời nói mớ khoan khoái, hình như còn tùy tiện đem chân cọ cọ lên ngực An đại công tử đùa đùa.



Tới khi tỉnh lại, lọt vào trong tầm mắt là bầu trời đầy sao.



An Nhiên dựa sát vào, xuất hiện ở phía trên tôi, che đi bầu trời đẹp mê người.



Anh hỏi, “Quân Duyệt, cậu có muốn làm không?”



Như thế.



Ngày tốt cảnh đẹp như thế, si nhân mộng ngữ.



Tôi biết đó là một cái bẫy, là hố cát.



Chính là, có người nào đã rơi vào hố cát được một nửa rồi mà còn có thể tự mình kéo ra khỏi hố cát ấy?



Ít nhất là tôi, không có bản lĩnh ấy.



An đại công tử cuối cùng cũng đạt được mục đích, Hà Quân Duyệt cuối cùng cũng mắc mưu, đem anh trở thành An Nhiên của trước kia, An Nhiên mà mình tâm ái.



Tôi nói, “An Nhiên, tôi muốn làm.”



Anh giống như đạt được thánh chỉ, dựa sát vào.



Tôi nói, “An Nhiên, đừng làm tôi đau.”



Anh lại cười, nói với tôi, “Sẽ không.” Hôn tôi, cực điểm thương tiếc.



Giữa biển cả trầm tĩnh, dưới ánh sao đầy trời, thật sự bắt đầu làm.



Anh hôn tôi, tách chân ra, nhẹ nhàng ngậm lấy khí quan, cực điểm cẩn thận.



Giống như trước kia.



Tôi hưởng thụ, khi gần đạt đến, đầu gối xua loạn.



Anh dừng lại, bắt lấy cổ chân tôi, chậm rãi tiến vào, nhẹ nhàng hỏi, “Quân Duyệt, có đau không?”



Tôi không ngừng lắc đầu, nhắm mắt lại, cảm giác anh tiến đến nơi xảo diệu nhất, giống như hiểu được tôi, liền ngừng lại.



Cảm giác thật sự rất tuyệt, là cảm giác mà tôi thích nhất.



Tần suất trừu động rất tốt, cũng là tần suất mà tôi thích nhất.



Anh không tiến vào nơi sâu nhất, quá sâu tôi sẽ cảm thấy khó chịu. Vì sao khó chịu? Có lẽ bởi vì khí quan của An Nhiên so với nơi nhỏ bé của tôi không thích hợp. Tôi không biết, cũng chưa từng thử qua với người khác, sao có thể so sánh?



Không cần so sánh, An Nhiên là tốt nhất, anh lúc nào cũng biết tôi muốn gì.



Biết tôi muốn anh ra vào tiếp xúc với nơi nào trong cơ thể tôi nhất, biết tôi muốn anh vào bao nhiêu thì lui trở ra.



An Nhiên, anh là một hồn phách khác của tôi.



Không ai hiểu tôi được như anh, cho dù là người đàn ông chiếm cứ thân thể của An Nhiên kia, cũng không thể biết.



Tôi biết An Nhiên của tôi đã trở về, như Đỗ Lệ Nương (5), tá thi hoàn hồn (6).



Là An Nhiên, chỉ có An Nhiên mà tôi yêu, mới không có một tia tạp chất.



Chuyện cũ bị kéo đến trước mặt, hết thảy đều tái diễn.



Tôi vẫn là kìm không được mà ra sớm hơn anh, nhất tiết như hồng, anh lập tức rút ra.



“An Nhiên!” Tôi khóc ôm lấy anh, không chịu để cho anh cứ như vậy mà lặng lẽ rời khỏi tôi, thanh âm cầu xin, “Đừng đi, An Nhiên! Làm đến cuối cùng, tôi không sợ đau, không bao giờ sợ nữa. Xin anh đừng đi, An Nhiên! Tôi rất yêu anh, rất nhớ anh. Lời anh nói, về sau tôi đều sẽ nghe từng chữ.”



Nhưng tôi không giữ được, giống như đang xem một bộ phim điện ảnh quen thuộc, cho dù không muốn bao nhiêu, màn ảnh phía trước vẫn không có một tia thay đổi. Anh rút ra khỏi thân thể tôi, hai tay ôn nhu ôm lấy tôi, chống cằm lên trán tôi, lặng yên không nói.



Ruột gan tôi vỡ nát, khóc cầu anh, “An Nhiên, anh đừng đi, hãy nghe tôi nói hết, tôi có rất nhiều lời muốn nói với anh, tôi cái gì cũng sẽ sửa, van cầu anh đừng đi.”



Cánh tay ôm lấy tôi có run rẩy trong phiến khắc, nhưng còn chưa kịp xác định, run rẩy kia đã tiêu thất.



An Nhiên yêu thương hôn tôi, ở bên tai tôi nói khẽ, “Quá muộn rồi, Quân Duyệt.”



Anh nói, “Người muốn nghe những lời này, đã không còn nữa rồi.”



Tôi gào giọng khóc lớn.



Khóc đến tuyệt vọng.



Rất đau lòng, quá đau lòng.



Trái tim rốt cuộc từ chất liệu gì chế tạo ra, vì sao sau khi vỡ nát, vẫn còn có thể vỡ thêm nữa?



Con người vì sao có thể tàn nhẫn như thế?



Tôi không hiểu, tôi chỉ là đau lòng, đau đến không biết phải làm sao.



Nhưng An Nhiên, An Nhiên sẽ vì tôi mà đau lòng, đã không còn nữa rồi.



*Chú thích:



(1): máy nhảy lầu (khiêu lâu ky): là trò này đây:”>



(2) Quá Sơn Xa: chính là trò Roller coaster



(3): tháp tháp mễ: ai đi ăn nhà hàng Nhật rồi chắc biết cái này ^^ cái chỗ để ngồi đó



(4) hải đảm thứ thân: là món này



(5) Đỗ Lệ Nương:



Là nữ chủ nhân của “Mẫu Đơn đình” cũng là một trong những hình tượng thiếu nữ đáng yêu nhất trong hí khúc cổ điển. Vốn là một người thiếu nữ thông minh xinh đẹp, mang những đặc điểm phổ biến của tiểu thư quý tộc, dịu dàng, thùy mị, chững chạc. Sau vì theo đuổi ái tình, dám phản kháng, dám đấu tranh, thể hiện tinh thần chiến đấu của nam nữ thanh niên phá tan tư tưởng phong kiến ràng buộc. Đỗ Lệ Nương, là điển hình đặc sắc nhất trong văn sử học cổ đại Trung quốc. Nàng đối với tình yêu chấp nhất truy cầu và đối với lễ giáo triệt để phản đối, là tấm gương phụ nữ phản nghịch hàng đầu trong văn sử học cổ đại.



(6) tá thi hoàn hồn: ý gốc là nói cái gì chết đi lại nhờ hình thức nào đó mà được sống lại.