Tịnh Phi Dương Quang

Chương 16 :

Ngày đăng: 08:07 19/04/20


Buổi tối sao sáng đầy trời, cuối cùng không biết là khóc ngất đi hay ngủ thiếp đi.



Tôi rốt cuộc nhắm mắt lại trong lòng người tàn nhẫn nhất, khi mở mắt ra, đã trở về căn phòng ngủ hoa lệ.



Hết thảy dường như chỉ là mộng.



Không có khu vui chơi, không có hải đảm thứ thân, không có trời xanh biển xanh, và An Nhiên của tôi.



Cái gì cũng không thay đổi.



Người sở hữu tôi đang đứng bên giường mặc tây trang, quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi, nói, “Cậu đã ngủ thẳng đến giữa trưa rồi. Rời giường, ăn cơm trưa, đi gặp cô giáo.”



Lãnh đạm, cường ngạnh.



Tôi không thể không nghe theo, thật sự rời giường, ăn cơm, đi gặp cô giáo.



Cô giáo xinh đẹp thật sự đang chờ, thấy tôi tiến vào ngồi xuống, liền hỏi, “Ngày nghỉ hôm qua trôi qua thế nào? Tặng quà gì?”



Tôi đột ngột ngẩng đầu lên nhìn cô, cô quan sát tôi, nhăn hàng mi xinh đẹp, “Sinh nhật của An Nhiên, cậu sẽ không ngay cả một món quà cũng không tặng chứ?”



Tôi cả kinh, “Sinh nhật của An Nhiên sao?”



“Cậu không biết?”



Tôi không nói lời nào.



Cô giáo ngồi trước mặt tôi cười lạnh, chậc chậc hai tiếng, “Bội phục, bội phục.”



Tôi nhìn cô, “Cô bội phục cái gì?”



Cô nói, “Tôi đương nhiên là bội phục An Nhiên. Còn có thể bội phục cái gì?”



Tôi hung hăng nắm bàn tay thành quyền dưới bàn học, cô cũng xem như có bản lĩnh, cư nhiên có thể nhìn ra được, mỉm cười với tôi, “Cậu lại muốn bất kính với cô giáo? A, Lần trước cậu ném chậu trúc về phía tôi, vẫn còn chưa khấu trừ cho cậu.”



Cô lấy ra bút đỏ, lẩm bẩm một mình: “Ném chậu trúc vào cô giáo.” Tay di chuyển cực nhanh, mỗi chữ là một dấu gạch chéo màu đỏ gai mắt, liên tiếp vẽ sáu cái, chuyển qua, nói với tôi, “Tổng cộng tám biên bản, hi vọng không cần điền đủ mười cái quá nhanh.”



Cô nói, “Được, bây giờ vào học. Tôi thấy cậu xem ra không có hứng thú với pháp luật, cũng không ngại sửa đổi một chút, bắt đầu học từ phương diện cậu tương đối quen thuộc. Hôm nay chúng ta học về lễ nghi bàn ăn.”



Đã đến giờ giảng bài.



Thật chu đáo, cái gì cũng đều chuẩn bị đầy đủ. Giảng về lễ nghi bàn ăn, liền thật sự có hai người khiêng đến một bàn ăn Tây tinh xảo, ngay cả khăn trải bàn, ghế dựa, bộ đồ ăn lóe lên ngân quang cũng đồng bộ, đều đã được mang hết ra như làm ảo thuật.



Buồn cười đến cực điểm, người phụ nữ này thế nhưng lại muốn tôi kéo ghế dựa giúp cô ta.



Tôi nói, “Nhìn khả năng của cô, trình độ nhất định không tồi, nói không chừng khí lực còn lớn hơn tôi, sao ngay cả kéo ghế cũng kéo không được?”



Lại lạnh lùng nói, “Cô giáo, học sinh ăn ngay nói thật, hẳn là sẽ không bị lưu biên bản chứ?”



Cô cười cười với tôi, xuống tay không chút do dự, cư nhiên lại vẽ thêm một dấu gạch đỏ.



Tôi nhìn thẳng cô.



Cô cũng nhìn thẳng lại tôi, nhưng tuyệt không chút chột dạ, nói, “Ăn ngay nói thật sẽ không bị lưu biên bản. Có điều tâm tình cô giáo không tốt, liền thích vẽ bừa vẽ bậy. Sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội ở cùng nhau, sớm quen thuộc tính khí hai bên liền sẽ tốt hơn.”



Lại nói thêm, “Có định cầm ghế đập người thì cũng động thủ nhanh một chút.”



Tôi hít thật sâu, tranh cãi vô ích.



An Nhiên, giáo viên giỏi do An Nhiên chọn.



Không thể không xuất ra phong độ, giúp cô kéo ghế, để cô ngồi xuống như thục nữ.



Cô lại được voi đòi tiên, “Quân Duyệt, chúng ta đến nói chuyện phiếm.”



Tôi đau đầu cơ hồ muốn rên rỉ.



Lễ nghi bàn ăn từ khi nào thì có bao hàm cả nói chuyện phiếm?



Cô nói, “Nói chuyện phiếm là thứ phương pháp giao lưu trọng yếu nhất giữa người và người. Ăn cơm là khi mọi người tụ họp, khó có được cơ hội nói chuyện, giao lưu đối với cả hai đều rất trọng yếu.”



Tôi hỏi, “Cô thực sự muốn cùng tôi giao lưu?”



Cô ta nói, “Tôi thực sự một chút cũng không muốn, thực sự bất đắc dĩ.”



Tôi đáp, “Rất tốt, vậy chúng ta có thể cùng nhau duy trì trầm mặc, ăn xong liền giải tán.”



Cô trực tiếp cự tuyệt, “Không thể.”



“Vì sao?”



“An Nhiên sẽ không đồng ý.”



Cái tên An Nhiên, thật sự là con át chủ bài.



Trong lòng cô biết rõ ràng, trong lòng tôi cũng biết rõ ràng.



Tôi thở dài một hơi, đầu hàng chịu thua, “Tán gẫu cái gì?”



“Cậu tự nghĩ.”




Anh còn nói, “Đừng lo, tôi thề, sẽ luôn mang cậu theo bên người, vĩnh viễn không bỏ cậu lại.”



Đây là cái lời thề chó má gì?



Tôi không cần, tôi không cần!



Tôi khóc kháng nghị, “Bỏ ra! Bỏ ra! Tôi không cần anh! Anh cút đi!”



Anh nói, “Quân Duyệt, cậu không thể không cần tôi. Tôi là của cậu, chỉ có thể là của cậu. Cậu nhất định phải cần.”



Có lẽ tôi vẫn khóc nháo, vẫn mắng chửi, anh dỗ một lúc lâu, liền mất kiên nhẫn.



Mất kiên nhẫn, liền lộ ra bộ mặt thật.



Anh vừa hôn tôi vừa nói, “Quân Duyệt, cậu còn như vậy nữa, tôi sẽ làm với cậu.”



Tôi đột nhiên cả kinh, cứng ngắc ngừng tiếng khóc.



Đây mà là con người sao?



Chỗ đó bị tổn thương, còn muốn làm, quả thực là hình càng thêm hình.



Anh tựa hồ rất thỏa mãn, vẫn nhẹ nhàng hôn hai má, hôn trán, chóp mũi, đôi môi tôi, nói, “Quân Duyệt, ngủ đi. Lúc cậu ngủ là ngoan nhất.”



Làm thế nào ngủ được?



Tôi bị anh dọa đến không dám tiếp tục khóc lớn, nhắm mắt lại đầy thương tâm.



Anh biết tôi không ngủ, nhưng vẫn hôn môi.



Anh hôn rất lâu, chỉ cần tôi không ngủ, anh sẽ không ngừng hôn, tựa như đó là một khúc hát ru trong im lặng.



Một người, sao có thể có sức chịu đựng và nhẫn nại dài đến vậy, không ngừng lặp lại động tác dịu dàng như thế?



Tôi hận anh như vậy, hận đến nghiến răng nghiến lợi, vì sao lại vẫn cảm thấy nụ hôn của anh rất dịu dàng?



Rất lâu, rất lâu.



Đêm khuya yên tĩnh, anh vẫn ôm tôi, vẫn đang không ngừng hôn môi, giống như hạt mưa nhẹ rơi.



Tôi khẽ gọi một tiếng, “An Nhiên?”



Anh nói, “Tôi ở đây.”



Có lẽ tôi đã đi vào giấc mộng rồi, trong giấc mộng đẹp vẫn được anh kiên nhẫn hôn, cũng đem anh mang vào trong mộng đẹp.



Trong mộng, lại phân không rõ là ai với ai, quá khứ và hiện tại, đến cùng là ai với ai.



Vậy nên tôi nhịn không được muốn mở miệng hỏi.



“An Nhiên,” Tôi hỏi rất nhẹ, rất nhẹ, “Anh có từng thử qua bị bàn ủi làm bỏng không?”



Anh nói, “Đã thử qua.”



“Khi ở trong tù?”



“Phải.”



“Trong tù, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



Anh ở trong mộng mỉm cười, mỉm cười thâm ý, lại càng đẹp hơn.



Tôi nói, “An Nhiên, nói cho tôi biết.”



Tôi nói, “Anh phá hủy tôi, lại ngay cả một đáp án đơn giản cũng không chịu nói cho tôi biết.”



Tôi muốn biết.



Thực sự muốn biết.



Cái gì đã hại chết anh, khiến anh vứt bỏ tôi mà biến mất.



An Nhiên đạm mạc cười.



Anh nói, “Quân Duyệt, nhà tù cũng không hề đáng sợ.”



Anh nói, “Ngày đầu tiên tôi báo danh, mọi người xếp thành hàng hoan nghênh, tiệc rượu đón chào mở suốt mười lăm ngày, phi thường náo nhiệt. Ngày thứ mười sáu, tôi đại khai sát giới, cho là báo đáp, sau đó bỏ trốn mất dạng.”



Anh nói, “Quân Duyệt, tôi đã phá hủy cậu, cũng đã bồi thường cho cậu một cái đáp án. Cậu nên thỏa mãn rồi, ngủ đi.”



Tôi muốn tiếp tục hỏi thêm.



Nhưng anh lại bắt đầu dịu dàng hôn, kiên nhẫn hôn môi, tựa hồ nhất định phải hôn đến khi tôi ngủ thiếp đi.



Vì thế, tôi đã ngủ.



Ôi cái màn ngược này nó thật là….. TT^TT