Tịnh Phi Dương Quang

Chương 17 :

Ngày đăng: 08:07 19/04/20


Lần giáo huấn này so với mười roi đánh bằng dây lưng lần trước hoàn toàn bất đồng, lần này thực sự khắc cốt ghi tâm, hơn nữa dấu tích còn lưu lại vĩnh viễn.



Tôi thất kinh vì mình đã phỏng đoán không sai, người đàn ông này, luôn luôn có tầng tầng lớp lớp thủ đoạn để đối phó với tôi.



Ngươi cho rằng anh đã hung ác đến cực điểm? Sai, còn có thể hung ác hơn.



Lần tới sẽ là cái gì, tôi tuyệt đối không có hứng thú nghiên cứu.



Bởi vậy, Hà Quân Duyệt lập tức thay đổi nhanh chóng, biến thành một học sinh mẫu mực, biết nghe lời nhất trong thiên hạ, mỗi ngày đều lên lớp đúng giờ, nhìn mỹ nhân đứng trước mặt tôi dương dương tự đắc kia, như đang diễn vai giáo viên gương mẫu trong phim truyền hình.



“Quân Duyệt, cậu gần đây thật sự rất có tiến bộ.”



“Đọc sách chẳng những học được tri thức, còn học được cả cách làm người.”



“Nếu cậu lúc trước cũng có được một phần khôn ngoan như hiện tại, sao phải chịu khổ như vậy?”



Tôi chấp nhận được giới hạn này cũng khiến bản thân vô cùng kinh ngạc.



Châm chọc khiêu khích, nghe rồi lại nghe, cư nhiên hết lần này đến lần khác lại càng không phản đối.



Xem ra tính nết của con người thực sự không giống như toán học, một khi đã thay đổi, căn bản là không thể dự đoán được.



Đối phương nói càng nhiều, trái tim tôi càng đập bình ổn, thỉnh thoảng nâng mắt lên nhìn cô, ánh mắt cũng bình tĩnh đến bất khả tư nghị. (bất khả tư nghị: khó tin, kỳ diệu)



Cô giáo khen, “Quân Duyệt, ánh mắt của cậu càng ngày càng đẹp.”



Còn nói, “Nội liễm mới là mị lực của đàn ông.”



Văn nhã như thế, lại chỉ có chua xót.



Tôi đáp cô bằng hai chữ, “Đa tạ.”



Tôi là học sinh ngoan nhất trên đời, còn cô chính là giáo viên khó hiểu nhất trên đời.



Nội dung bài giảng không theo một quy luật nào, dường như bài giảng mỗi ngày chiếm dụng phần lớn thời gian của cả hai bên đều chỉ là một hồi trò chơi ấu trĩ, tùy theo tâm tình tốt xấu của cô giáo, thuận tay nhặt ra một cái, liền quyết định sẽ dạy cái đó.



Một ngày giảng về những vụ án đả thương người, ngày hôm sau nói không chừng lại đột nhiên đi giảng về kiến trúc cổ điển Châu Âu, ngày thứ ba bưng đến một hòm y tế, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh giảng về cấp cứu thường thức.



Cô tùy hứng, tôi cũng tự cấp thoải mái cho mình, dù sao ngày cũng phải qua, dạy cái gì, nghe cái gì.



Tạm thời cứ nghe đi.



Cũng không tính là nhàm chán.



Có lúc An Nhiên phải đi ra ngoài làm việc, đi liền mấy ngày.



Ban đêm không ngủ được, tôi liền đi lục giá sách lớn của anh.



Người này, ngay cả phòng ngủ cũng đặt giá sách, chiếm đầy một bức tường.



Rất nhiều sách, có mới có cũ, rút ra một quyển sách cũ, thì ra là Tam Quốc Diễn Nghĩa.



Mở ra trang đầu tiên, không khỏi ngạc nhiên.



Trên trang bìa là một hàng bút tích đã cũ, trang sách đầu tiên có dòng chữ: Hà Quân Duyệt nhất định sẽ đọc quyển sách này!



Nét chữ của tôi.



Dấu chấm than biểu thị ngữ khí mạnh mẽ, còn cố ý dùng bút đỏ tô lại hai ba lần, màu mực thẩm thấu sang tận trang sau.



Tôi cười, cơ hồ cười đến chảy lệ.



Những thứ đã thành đồ cổ, lại vẫn còn giữ.



Tôi cũng không hiểu sách có cái gì hay, An Nhiên lại thích như vậy. Sách anh thích, anh đọc, sách anh không thích, anh vẫn ép bản thân phải đọc.



Mua Tam Quốc Diễn Nghĩa rồi, còn kéo tôi xuống nước cùng, ôn nhu ôm lấy tôi mà hôn, nhẹ giọng nói, “Quân Duyệt, sách này rất thú vị, cậu nhất định sẽ thích.”



Tôi liếc liếc cuốn sách mới mua dày cộp trong tay anh, liền hiểu ra, lập tức cự tuyệt, “Không muốn. Anh muốn dụ tôi xuống bể khổ.”



“Chính là bể học, cái gì là bể khổ?”



Tôi khó hiểu, “An Nhiên, vì sao anh luôn muốn đọc sách?”



“Đọc sách, mới có thể hiểu được nhân tình thế thái.”



“Gì?” Tôi hỏi vặn lại, “Tôi không đọc sách, sẽ không hiểu được nhân tình thế thái? An Nhiên, muốn đọc vậy anh tự đọc đi.”



Tôi kháng nghị, “An Nhiên, anh không nên bắt ép tôi, lẽ nào tôi không ép mình làm theo lời anh nói, liền không phải là Quân Duyệt mà anh thích sao?”



“Quân Duyệt, cậu cứ sống như vậy, sẽ sung sướng sao?”



“Anh bắt tôi đọc sách, tôi sẽ sung sướng sao?”



Anh trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói, “Quân Duyệt, người không chịu mở mắt ra, sao có thể biết nhân sinh vất vả vô vi, là đáng buồn cỡ nào?”



Cánh tay ôm chặt tôi tựa hồ sắp sửa buông ra, tôi đột nhiên cả kinh, giữ chặt anh lại, nói, “Tức giận cái gì? Được, tôi sau này sẽ đọc. Có điều phải nói trước, chỉ đọc một quyển này thôi, không có lần sau.”



“Sau này sẽ đọc?” Anh cư nhiên còn đề ra yêu cầu, “Lập một chứng từ.”



Tôi thở dài.



Kỳ thực có đôi khi, tôi cũng phải hết cách với anh.



An Nhiên mà tôi yêu, An Nhiên khả ái, An Nhiên nghiêm chỉnh đến anh tuấn vô song.



“Cầm bút tới đây.”



Lập xuống một chứng từ ở ngay trang bìa, Hà Quân Duyệt nhất định sẽ đọc quyển sách này, thêm một dấu chấm than thật nặng, cười hỏi, “Hài lòng chưa?” Chẳng biết tại sao, lại đắc ý dạt dào.



An Nhiên dường như hận không thể bóp nát tôi trong ***g ngực, thân thiết nói, “Cậu có một lần không gạt tôi, tôi đã hài lòng rồi.”



Sao có thể trách tôi?



Mẹ nói, “Rau xanh củ cải, đều có nơi yêu thích. Mỗi người đều có một con đường mà mình muốn đi, Quân Duyệt, chỉ cần con vui vẻ là được rồi.”



Anh hai càng lợi hại hơn, thẳng thắn nói với tôi, khí phách ghê hồn, “Trên đời này, chỉ có Hà gia chúng ta bức người, không ai có thể bức người Hà gia.”



Nói đến kì diệu.



An Nhiên, có người trời sinh thích sách, có người trời sinh thích chơi đùa.



Chứng từ bị ép lập, sao có thể có ý nghĩa?



Nhớ lại một màn hồi ức kia, như thả mình vào một thước phim điện ảnh.



Tôi ở trong gian phòng tắt đèn tối om, ôm quyển sách, co mình lại trên ghế sô pha đến ngẩn người.



Kỳ quái, anh cái gì cũng đều đã có, không thiếu tiền để mua sách mới, lại vẫn giữ thứ này, tội chứng* không giữ lời của Quân Duyệt.



(*chứng cứ phạm tội)



Cũng thật kỳ quái, tôi bình sinh hận nhất sách, hiện tại ôm gối khó ngủ, cư nhiên lại đi lục giá sách của anh.



Mọi người tựa hồ đều đang thay đổi, thay đổi đến nỗi khiến người ta không thể hiểu được.



Thay đổi rồi.



Thay đổi bao nhiêu? Thay đổi ở chỗ nào? Còn phải thay đổi bao nhiêu lần?



Trăm mối suy nghĩ không được giải đáp.
Cô cười, có lẽ là bởi vì có thể quang minh chính đại đánh tôi, đây là bài học An Nhiên đã dày công sắp xếp, mấy người đàn ông bên ngoài xem ra tuyệt đối không dám quấy nhiễu.



Tôi cười, đương nhiên là cười thật sự. Quăng đến trọng thương rồi, nói không chừng có thể đổi lấy vài ngày nghỉ ngơi, không cần phải lên lớp, nếu như An Nhiên cũng đồng ý không hung hãn “sử dụng” tôi vài ngày, chẳng phải là một nhà tiện nghi hai nhà lợi ích?



Hiếm có lúc tôi tính toán tốt như vậy, thế nhưng lại có người xông vào quấy rối.



An Nhiên như nộ hỏa Ma Vương từ trên trời giáng xuống, xông vào như gió, nắm cổ tay cô giáo hung tợn kéo ra, trầm giọng nói, “Mẫn Nhi, xem ra cô thực sự không đem lời cảnh cáo hôm qua của tôi để vào trong lòng.”



A, thì ra cô giáo tên là Mẫn Nhi.



Linh mẫn, mẫn tiệp, mẫn cảm, ky mẫn (nhạy bén)… Xem như là một cái tên hay, rất xứng với khuôn mặt cô.



An Nhiên rất không thương hương tiếc ngọc, lực tay lớn như vậy, giọng nói hung ác như vậy.



Cô giáo nếu không phải có quan hệ mật thiết với An Nhiên, thì hẳn cũng phải là kẻ gan dạ hơn người, hoặc là cả hai. Nhìn thấy bộ dạng An Nhiên đáng sợ như vậy, cư nhiên lạnh lùng bình tĩnh giải thích, “An Nhiên, tôi chỉ là đang dạy cậu ta thuật phòng thân. Nếu như có mưu đồ đả thương cậu ta, xương cốt của cậu ta sớm đã bị tôi quẳng gãy toàn bộ.”



Nói có lý, tôi cũng không thể không gật đầu.



Thân là người thụ giáo, tôi đương nhiên biết cô có thủ hạ lưu tình, vậy nên rất kinh ngạc.



Người do An Nhiên chọn, sao có thể thủ hạ lưu tình? Phải biết rằng, An Nhiên chính là một người hạ thủ tuyệt đối không chút lưu tình.



Cô giáo giải thích thỏa đáng, thái độ cũng không tồi, nhưng lửa giận của An Nhiên dường như vẫn chưa tắt, anh lạnh lùng nói, “Mẫn Nhi, tôi trước đây thiếu cô một mạng, hôm nay tôi tha cho cô một mạng, cuối cùng cũng không ai nợ ai. Cô lập tức rời đi, không cần xuất hiện nữa. Chi phiếu tôi đã ký sẽ phái người đưa tới cho cô.”



Tiếp đó, tôi kinh ngạc chứng kiến bản sắc nữ nhân của cô giáo.



Cô ta khóc lớn.



Không phải là khóc bình thường, mà là kiểu khóc của đàn bà chanh chua thương tâm muốn chết.



Vừa khóc đến lê hoa đái vũ, vừa liều mạng đấm bùm bụp vào ngực An Nhiên, còn muốn khóc chửi, “Anh không phải là người! Anh không phải là người! Anh phải xuống âm ti địa ngục, chết mười vạn lần! Chết trên mười vạn lần cũng không đủ.”



Chuyện cũ phát triển đến tinh thải tuyệt luân.



Một người phụ nữ lợi hại lãnh diễm động lòng người, nghiêm trang chững chạc, thần kinh tựa hồ so với dây thép còn cứng hơn, ngày hôm qua còn cấp cho tôi một bài giảng về cách kỵ thừa nghiêm túc vô cùng, ngày hôm nay thổi phù một cái, đã biến thành một màn bi tình kịch.



Cô còn đang khóc mắng, “Tim của anh làm bằng cái gì? Anh thật sự là lòng dạ sắt đá, sao có thể đến chết cũng không chịu quên một cái Hà Quân Duyệt? Anh thông minh như vậy, sao lại gặp một thằng ngu liền lập tức biến thành một thằng ngu khác? An Nhiên, anh khiến người ta quá thất vọng, khiến người ta quá thất vọng…”



Bi tình kịch diễn đến tuyệt diệu, đáng tiếc An Nhiên không biết thưởng thức, để mặc cho cô đánh đấm, thừa cơ kéo cô ra khỏi phòng.



Tiếng khóc xa dần, tôi mới loạng chòa loạng choạng đứng dậy.



Nhưng chỉ sau một hồi, An Nhiên lại xuất hiện trong phòng.



Tôi quan sát, An lão đại sắc mặt không tốt.



Bị người vừa đấm vừa đánh, bất luận kẻ nào cũng đều sẽ có sắc mặt không tốt, huống chi là kẻ độc tài chuyên chế bá đạo?



Bất quá người đầu sỏ gây tội đã khóc lớn rời đi, An Nhiên nếu muốn trút giận, khó tránh khỏi có người vô tội phải chịu trận. Tôi nhìn nhìn hai bên, trong phòng lại chỉ có một mình tôi, thật sự là không ổn.



Vừa nghĩ được khôn ngoan như vậy, An Nhiên lại như có tâm linh tương thông, ánh mắt khiến tim người ta phải đập liên hồi đã chuyển lên người tôi.



“Có đau không?”



“Hả?”



Ánh mắt của An Nhiên cực lạnh, “Tôi hỏi cậu có đau không?”



Tôi lắc đầu, “Không đau.”



Khóe môi anh chậm rãi gợi lên một nét cười, khiến cho người ta trong phút chốc phải nổi da gà, lắc đầu với tôi, “Quân Duyệt, tôi biết cậu rất hay thuận miệng nói dối. Có điều không ngờ, đến tận bây giờ, cậu vẫn dám làm như vậy với tôi.”



Không chờ tôi giải thích, giọng đã hơi cao lên, “A Kỳ, vào đây.”



Lập tức có người ứng tiếng đi tới, chính là người ngày thường luôn nhã nhặn lễ độ khi nói chuyện với tôi, có lẽ là người đứng đầu của những vệ sĩ bên ngoài.



Hắn tiến vào, hỏi, “An tiên sinh, có gì phân phó?”



An Nhiên lẳng lặng đánh giá tôi.



Ánh mắt kia lạnh lẽo vô tình, chuyên chú chấp nhất, còn mang theo một chút buồn bực.



Tôi đoán anh sẽ hạ xuống một câu, chín phần sẽ là “Trói cậu ta lại”, “Dùng hình cụ”, “Lấy roi”, “Giáo huấn cậu ta”, đại loại như thế.



Thậm chí một bước nữa là sẽ đến hai chữ, “Xử tử”.



Kết quả, An Nhiên vừa chăm chú nhìn tôi, vừa dùng ngữ điệu thong thả rõ ràng, rất có trọng lượng của hắc bang lão đại, phân phó A Kỳ kia, “Từ hôm nay trở đi, Quân Duyệt có thể tự do đi lại trong sân. Bất luận kẻ nào, cho dù là ai, chỉ cần chạm vào một sợi tóc của cậu ấy, không cần chờ lệnh tôi, anh có quyền trực tiếp động thủ xử lý.”



Đuổi A Kỳ ra rồi, An Nhiên lại đi đến bên cạnh tôi.



An Nhiên hỏi, “Lời tôi vừa nói, cậu đều đã nghe rõ ràng?”



Tôi nói, “Đã nghe rõ ràng.”



An Nhiên hỏi, “Cậu hiểu được?”



“Hiểu được.”



Ánh mắt An Nhiên đột nhiên sắc bén, băng lãnh như kiếm, lạnh lùng hỏi, “Cậu hiểu được cái gì?”



Tôi không nói.



Ngữ khí của An Nhiên càng thêm nguy hiểm, “Nói, cậu hiểu được cái gì?”



Tôi cười, “Tôi hiểu được ý tứ của anh. Hà Quân Duyệt là thuộc về An lão đại, muốn đánh phải không, chỉ có thể để An lão đại tự mình đánh.”



An Nhiên đột ngột xoay người lại, ném tung tất cả những thứ trên bàn học.



Tiếng động lớn ầm ầm, giấy má kinh hoàng bay lượn, ngay cả nóc nhà cũng bị dọa đến phát run lên.



Tôi cũng giật nảy mình.



An Nhiên luôn luôn bình tĩnh lạnh lùng đến quá phận, chưa từng bạo phát lửa giận như vậy, phát tiết lên đồ vật vô tội.



Bàn học đắt tiền bị hủy, anh đột ngột xoay người lại nhìn tôi chằm chằm, tôi bất giác chấn kinh, sợ hãi rụt về phía sau.



Anh lại không động thủ, khinh thường nhướn mi, còn gợi lên một nụ cười mạn bất kinh tâm, nói, “Xem ra để cậu đi theo Mẫn Nhi mấy ngày nay, cũng không phải hoàn toàn không học được gì. Chí ít là sự lanh mồm lanh miệng của cô ta, đã học được không ít.”



Chỉ tay sang phòng cách vách, anh không cho phép một tia phản nghịch, phân phó, “Đi, thay quần áo, mặc đẹp một chút, tôi muốn mang cậu ra ngoài.”



Trong lòng tôi phát lạnh, không chịu di chuyển.



Nét cười của anh càng tăng thêm, hỏi tôi, “Hay là cậu muốn trần trụi bị tôi mang ra ngoài? Cũng không tồi, dáng người của Hà nhị thiếu gia đẹp như vậy, không phục vụ quần chúng một chút, có hơi đáng tiếc.”



Bản lĩnh nói được làm được của người này, tôi đã được lĩnh hội quá nhiều lần rồi.



Vì thế tôi lập tức tuân theo phân phó, đi thay quần áo, còn tỉ mỉ chọn lựa một bộ đồ trắng thuần có thể tôn lên vẻ ngọc thụ lâm phong của tôi nhất, phối thêm một cái cà vạt anh mới mua cho tôi, chỉ sợ có một tơ một hào không đủ xinh đẹp.



Chuẩn bị xong xuôi, tôi chủ động đi đến trước mặt anh tiếp nhận kiểm tra.



Anh nhìn thật lâu, ánh mắt như dính trên người tôi, nhất thời nửa khắc không nhổ ra được.



Cuối cùng, xoay mặt đi, nhàn nhạt nói, “Quả nhiên, không hổ là Quân Duyệt thiếu gia.”



Sau đó phân phó, “Đi theo tôi.”



Tôi ngoan ngoãn đi theo anh, ở giữa đám bảo tiêu tiền hô hậu ủng, lên một chiếc ô tô trong đoàn xe.



(1): Nắm trụ cánh tay của địch nhân, quăng địch nhân từ sau lưng mình sượt qua vai nặng nề ngã xuống đất.