Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 3 : [Ngoài Ý Muốn] Khoan tàu mất điện

Ngày đăng: 04:25 19/04/20


Ngày hai mươi mốt tháng mười hai, thời tiết sáng sủa.



Sau khi tạm biệt người nhà, Lạc Phi bắt đầu chuyến đi của mình.



Tây Trạch vốn có chút lo lắng, dù sao Lạc Phi cũng là hoàng tử, một mình ra ngoài lỡ như gặp phải nguy hiểm thì hậu quả thực khó lường. Bất quá Lâm Viễn cảm thấy con trai thông minh bình tĩnh bản lĩnh lại tốt, hơn nữa còn có cơ giáp trí năng cấp S Trọng Minh bên người tùy thời bảo hộ, với lại dân chúng bình dân chưa từng nhìn thấy mặt thật của đại hoàng tử, không ai biết danh tính, ra ngoài cũng không lo gặp chuyện.



Tây Trạch vốn định phái đội hội vệ hoàng gia bí mật bảo hộ, bất quá nghe Lâm Viễn nói vậy chỉ đành từ bỏ: “Hi vọng nó có thể trở về bình an.”



Lâm Viễn cười nói: “Yên tâm đi, cơ giáp của nó có kết nối thông tin với chúng ta mà, nếu thực sự gặp chuyện khó giải quyết thì chúng ta sẽ biết ngay thôi.”



Lúc này Tây Trạch mới hoàn toàn yên tâm.



Thực kì quái, thân là cha alpha mà ông lo lắng đủ điều, còn ba ba omega thì lại vô cùng phóng khoáng, này có phải hơi ngược ngạo không a?



****



Lạc Phi ngồi xe huyền phù chạy bằng điện tới trạm không gian thủ đô, còn hơn một tiếng nữa phi thuyền mới cất cánh.



Lạc Phi mặc một thân quần áo đơn giản, lưng đeo ba lô đen, đi giữa đám người trừ bỏ diện mạo anh tuấn đẹp trai làm người ta chú ý thì thoạt nhìn không có gì khác biệt với người bình thường. Cơ giáp trí năng Trọng Minh nằm trong vòng cổ không gian ở trước ngực Lạc Phi, đang trong trạng thái chờ.



Lạc Phi có chút khát nước nên đi tới máy bán hàng tự động.



Tinh tạp của Lạc Phi có một lớp màng bảo hộ màu lam nhạt, bất quá nếu bỏ lớp ngoài đó đi thì đây chính là thẻ bạc ánh kim cực kỳ hiếm có, bên trên còn khắc bản đồ Tiên Vương Tọa, là tinh tạp đặc trưng của vương thất… vì không muốn gây chú ý nên Lạc Phi đã cố ý ngụy trang.



Sau khi trở về ghế chờ, Lạc Phi vừa uống nước vừa quan sát đám người tới lui, tâm tình rất tốt, khóe miệng cũng nhếch lên.



Tám giờ, đại sảnh vang lên âm thanh thông báo, Lạc Phi liền đi theo đám người xếp hàng bên khu hải quan chờ kiểm tra.



Khâu kiểm tra hải quan của tinh tế rất nghiêm ngặt, đặc biệt là thủ đô Tiên Vương Tọa, hành khách qua lại đều phải tiến hành quét hình toàn thân để tránh trường hợp mang theo vật nguy hiểm trên người. Khâu kiểm tra cơ giáp trí năng cũng được đặc biệt chú ý, dù sao cơ giáp cũng có thể cất vào không gian, lỡ như có người mang theo máy bay chiến đấu tiến vào thủ đô thì rất có thể sẽ gây ra bạo loạn.



Lạc Phi không mang theo quá nhiều hành lý, tự nhiên rất nhanh đã thông qua khâu kiểm tra.



Mà cơ giáp Trọng Minh vốn là một trong số mười hai đài cơ giáp cấp S của đế quốc, hiển nhiên có lắp đặt hệ thống phản giám sát, loại kiểm soát bình thường thế này căn bản không thể phát hiện sự tồn tại của Lạc Minh.



Sau khi đi theo đám người lên phi thuyền, Lạc Phi dựa theo vé tàu đi lên tầng hai, tiến vào khoang 2089.
Lạc Phi vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết trải qua bao lâu ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện vòng mây trắng noãn, ở trung tâm tầng tầng lớp lớp mây trắng là một tinh cầu màu tím, bởi vì khoảng cách khá xa nên thoạt nhìn giống như một lớp sợi bông đang bao bọc xung quanh một viên bảo thạch màu tím trong suốt sáng ngời.



Bé gái bên kia lập tức hưng phấn chạy tới cửa sổ, chỉ ra bên ngoài nói: “Tinh cầu kia thật là đẹp, màu tím a!”



Lạc Phi giải thích: “Đó là Bác Nhĩ Tinh, tinh cầu có tài nguyên khoáng sản rất phong phú, đáng tiếc nhiệt độ không khí quá rét lạnh, hoàn cảnh cũng ác liệt, nhân loại rất khó sinh tồn.”



Cô bé giật mình, thực sùng bái nhìn Lạc Phi: “Anh trai thực lợi hại, Bác Nhĩ Tinh, em chưa từng nghe qua a!”



Lạc Phi cười khẽ, ôn hòa nhìn bé: “Chờ em học tới trung học sẽ có khóa thiên văn học, khi đó sẽ biết rõ hơn.”



Cô bé tò mò: “Thiên văn học là học về các vì sao à?”



Mẹ cô bé cười nói: “Đúng vậy, sắp tới giờ cơm trưa rồi, chúng ta tới nhà ăn thôi.”



Vừa lúc này âm thanh thông báo cũng vang lên: “Các vị hành khách thân mến, đã đến giờ cơm trưa rồi, phòng ăn nằm ở đại sảnh phía đông trên tầng hai, nếu có nhu cầu xin quý khách hãy tới mua cơm, thực đơn hôm nay đã được đổi mới, các vị có thể lên trang thông tin nội mạng phi thuyền tra cứu…”



Nghe tới đây, nữ beta liền ôm con gái rời khỏi ghế an toàn, quay đầu lại hỏi Lạc Phi: “Cậu có muốn ăn trưa luôn không?”



Lạc Phi lắc đầu: “Mọi người đi trước đi, chốc nữa tôi mới ăn.”



Gia đình ba người đi rồi, trong khoang thuyền chỉ còn lại một mình Lạc Phi.



Bảo Trọng Minh mở trang thông tin nội mạng của phi thuyền, Lạc Phi muốn xem thử thực đơn hôm nay ra sao rồi mới quyết định ăn món gì.



Chính là đang xem thực đơn hôm nay thì đèn trong khoang thuyền đột nhiên tắt ngúm.



Lạc Phi nhíu nhíu mày, đứng dậy mở cửa.



—- hành lang cũng không có ánh sáng, đèn trong và ngoài khoang thuyền cơ hồ bị tắt đồng loạt.



Đây là phi thuyền vận chuyển hành khách, vốn ba tầng đều có đèn chiếu sáng, thế nhưng hiện giờ cả phi thuyền giống như đột nhiên mất đi sinh lực, khắp nơi là một mảnh tối đen, không khí cũng thực trầm lặng.