Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam
Chương 4 : [Thiếu Niên Thần Bí] Đường đường là đại hoàng tử cư nhiên bị chặn cửa?
Ngày đăng: 04:25 19/04/20
Cuối hành lang truyền tới âm thanh hỗn loạn của nhóm hành khách, có người lớn tiếng kêu: “Sao đột nhiên lại mất điện?”
Có tiếng nữ hét chói tai: “A, ai giẫm chân tôi vậy?”
Có tiếng khóc của con nít: “Mẹ mẹ, con sợ quá, không nhìn thấy gì cả!”
Còn có giọng nam bình tĩnh: “Mọi người đừng quá trẩn trương, có thể chỉ là trục trặc mạch điện thôi, trước khi có điện trở lại, mọi người đừng hỗn loạn tránh giẫm lên nhau bị thương.”
Tiếp đó là tiếng một người nữ: “Chúng ta khoan đi nhà ăn đã, bên đó khẳng định rất đông người, về khoang thuyền chờ thông báo đi.”
Âm thanh hai người này rất quen thuộc, là cặp vợ chồng beta cùng khoang với Lạc Phi.
Mọi người nghe vậy thì tựa hồ cảm thấy rất có lý, cũng nhanh chóng giải tán.
Một lát sau, cặp vợ chồng kia dẫn theo đứa con gái trở về khoang thuyền, người nam giơ cao thông tấn khí trong tay chiếu sáng khoang thuyền, đặt con gái lên ghế an toàn. Sắc mặt cô bé tái nhợt, có chút sợ hãi kéo tay mẹ mình: “Mẹ, sao vậy mẹ? Bên ngoài thực tối!”
Giọng mẹ cô bé cũng có chút khẩn trương: “Không biết, chắc là chạm mạch gì đó thôi con.”
Ba cô bé nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, không cần hỗn loạn. Bên ngoài đã bị mất điện toàn bộ, đi ra ngoài ngược lại lại không an toàn.
Lạc Phi trở về chỗ ngồi, cúi đầu suy tư— theo suy đoán của cậu, sự tình hẳn không đơn giản như vậy.
Trước khi phi thuyền cất cánh luôn được kiểm tra chặt chẽ, phi thuyền có thiết bị phát điện độc lập, hơn nữa còn có nguồn sinh lực đầy đủ, trong điều kiện quản lý nghiêm ngặt như vậy căn bản không có khả năng xuất hiện tình huống đi được một nửa đột nhiên mất điện— trừ phi mạch điện trên phi thuyền bị cắt đứt hoàn toàn hoặc hệ thống điều khiển điện bị quấy nhiễu.
Phi thuyền hoạt động dựa vào nguồn sinh lực giống như cơ giáp, chuyến đi được lập trình sẵn hệ thống trí năng, hệ thống điều khiển điện bị quấy nhiễu cũng không phát sinh nguy hiểm quá lớn, nhiều nhất là các khoang thuyền mất điện, ảnh hưởng thị giác của nhóm hành khách mà thôi.
Cũng chính vì thế Lạc Phi mới cảm thấy kì quái.
Nếu thực sự là vậy thì mục đích của đối phương rốt cuộc là gì?
Không ảnh hưởng sự an toàn của phi thuyền, chỉ làm phi thuyền mất điện tối đen, chẳng lẽ muốn thừa dịp này trộm đồ hoặc làm chuyện xấu?
Nghĩ tới đây Lạc Phi khẽ cau mày, đẩy cửa định đi ra ngoài, lúc này ba cô bé lên tiếng nhắc nhở: “Cậu không nên ra ngoài thì hơn, hiện giờ ngoài ấy rất loạn, mặc dù có rất nhiều người dùng thông tấn khí của mình chiếu sáng nhưng tình tự vẫn khá kích động.”
Lạc Phi bình tĩnh nói: “Không sao, hai người ở đây trông bé đi, tôi ra ngoài xem thử.”
Nói xong, cậu liền đẩy cửa đi ra ngoài.
****
Lúc này Lạc Phi mới nhận ra, nãy giờ mình cư nhiên nhìn chằm chằm đối phương.
Bị bắt gặp tại trận, Lạc Phi không hề xấu hổ, ngược lại thản nhiên nói: “Tôi có chút tò mò, vì sao cậu phải mang khẩu trang kín như vậy?”
Thiếu niên nhíu mày, hỏi ngược lại: “Cậu rất thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác à?”
Lạc Phi cười nói: “Thật xin lỗi, cũng không phải muốn giật khẩu trang xuống xem mặt mũi cậu thế nào, tôi chẳng qua chỉ nói ra nghi hoặc trong lòng mình thôi— đổi lại là người khác, tự dưng thấy có người đeo khẩu trang trên phi thuyền vũ trụ cũng sẽ tò mò. Cậu không chịu nói thân phận của mình thì thôi, chẳng lẽ còn không cho phép tôi tò mò à?”
Thiếu niên: “…”
Đối phương thẳng thắn điềm tĩnh như vậy ngược lại làm thiếu niên không có cách nào phản bác, chỉ đành liếc mắt một cái rồi xoay người ngồi xuống sô pha.
Một lát sau, một trung niên tóc hoa râm dẫn theo vài cấp dưới tiến vào phòng nghỉ, kích động nói: “Thật tốt quá, hệ thống cung cấp điện của chúng ta quả thực đã bị virus xâm nhập, kỹ sư đang khẩn cấp phục hồi nhưng quá trình có chút khó giải quyết, thực không ngờ cậu lại có mặt trên phi thuyền…”
Thiếu niên gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Chuyển giao quyền quản lý hệ thống trí năng phi thuyền cho tôi, tôi giúp các người sửa lại.”
Nghe vậy, đám người lập tức xoay mặt nhìn nhau.
Hạm trưởng hiển nhiên có chút do dự: “Này…”
Thiếu niên đột nhiên đứng dậy đi tới gần, áp sát bên tai thuyền trường thì thầm một câu.
Ánh mắt hạm trưởng lập tức sáng ngời, thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, thực cung kính nói: “Vâng vâng vâng, tôi biết rồi, mời cậu đi theo tôi.”
Thiếu niên theo hạm trưởng đi tới khoang điều khiển.
Thấy Lạc Phi cũng đi theo, hạm trưởng nhỏ giọng hỏi: “Vị này là bạn cậu à?”
Thiếu niên quay đầu liếc nhìn Lạc Phi một cái rồi thản nhiên nói: “Không biết.”
Vì thế Lạc Phi bị ngăn lại ở ngoài cửa.
Lạc Phi: “… … … …”
Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn, Lạc Phi được nếm thử hương vị bị ‘chặn cửa’.
…