Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 38 : Sân huấn luyện – ôm mạc hàm vào lòng, tim mạc phi đập như thổi trống

Ngày đăng: 04:26 19/04/20


Lộ Đức Duy Hi đáp ứng dạy Y Mạn học bắn, sau khi rời khỏi phó bản, cậu liền mở một phòng huấn luyện bắn súng, sau đó mời Y Mạn vào phòng. Mạc Hàm cũng muốn quan sát tài bắn súng của đội hữu Thợ Săn, vì thế cũng theo Y Mạn vào phòng. Nếu Mạc Hàm tham gia, Lạc Phi tự nhiên cũng không vắng mặt.



Phất Lan Khắc đi đón bạn gái nên logout trước, bốn người còn lại đều tới phòng huấn luyện.



Trong phó bản huấn luyện, người chơi có thể tự do lựa chọn cảnh tượng cùng vũ khí, phó bản này tồn tại để những người chơi mới có thể nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh trò chơi.



Lộ Đức Duy Hi chọn cảnh tượng đơn giản nhất, đại khái rộng khoảng một trăm thước, trên một mặt tường có một loạt bia ngắm, có cố định cũng có di động, mỗi bia ngắm có mười vòng tròn, vòng ngoài cùng là một điểm, bắn trúng hồng tâm sẽ được mười điểm. Vị trí bia ngắm, khoảng cách, tốc độ đều có thể điều chỉnh.



Lộ Đức Duy Hi hỏi: “Anh muốn tập súng gì?”



Y Mạn thực tích cực đi tới chỗ xạ kích, cầm lấy một khẩu súng ngắm nói: “Anh có thể học ngắm bắn không?” Bởi vì hôm nay nhìn thấy vị đội hữu này từ khoảng cách xa giết chết xà vương, hơn nữa còn vòng ra phía sau giết chết ba người chơi khác, cảm giác giết chết kẻ địch ở xa xăm ngàn dặm thế này thực sự rất suất.



Lộ Đức Duy Hi gật đầu: “Có thể.”



Nói xong, Lộ Đức Duy Hi đi tới phía sau Y Mạn, vươn tay nhẹ nhàng nâng cánh tay Y Mạn, chỉnh lại động tác của đối phương: “Cánh tay nâng lên cao một chút.”



Y Mạn đột nhiên cảm thấy tim bắt đầu gia tốc, cảm xúc trong trò chơi toàn tức rất chân thật, hôm nay anh vừa vặn lại mặc áo tay ngắn, vừa nãy lúc đối phương chạm vào cánh tay, xúc cảm lành lạnh truyền tới từ ngón tay đối phương làm Y Mạn có chút thất thần. Âm thanh nam nhân vẫn thực lạnh nhạt, trên mặt cũng không có biểu tình, thế nhưng khoảnh khắc bị đụng chạm, Y Mạn có chút tâm loạn, càng nhìn gần càng cảm thấy người này suất một cách thái quá, ngũ quan tinh xảo tới mức không hề có chút tỳ vết.



Hơn nữa khí chất cao lãnh cấm dục trên người nam nhân đặc biệt hấp dẫn.



Phát hiện Y Mạn thất thần, Lô Đức Duy Hi hơi nhướng mày một chút: “Tập trung.”



Nhịp tim Y Mạn lại càng đập nhanh hơn, anh lập tức hít sâu hố bình ổn tâm tình, dựa theo chỉ dẫn của đối phương làm tốt động tác: “Thế này à?”



Bên tai truyền tới tiếng nói trầm thấp dễ nghe của đối phương: “Ừm. Trước tiên mở ống ngắm quan sát mục tiêu, lúc nhắm đúng hồng tâm thì bóp cò.”



Y Mạn làm theo, nheo mắt ngắm nửa ngày nói: “Bia ngắm cao quá, anh ngẩng đầu ngắm nửa ngày, cổ có hơi mỏi.”



Lộ Đức Duy Hi: “…”



Không phải bia ngắm cao mà là anh lùn.



Lộ Đức Duy Hi không chút biến sắc điều chỉnh độ cao bia ngắm, để nó ngang với tầm ngắm của Y Mạn, sau đó nói: “Thử lại xem.”



Y Mạn mỉm cười gật đầu, nhắm một mắt lại ngắm bắn, ngắm một lát thì cảm thấy đã ngắm chuẩn, lập tức bấm cò.



Phốc một tiếng, bên tai lập tức vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống: “Đạn không trúng bia.”



Lộ Đức Duy Hi: “… …”



Khoảng cách bia ngắm chỉ không đến hai mươi thước, lại còn cố định một chỗ, như vậy mà còn bắn hụt thuyết minh người này thực sự dốt đắc cán mai với kỹ thuật bắn súng.



Người lợi hại có thể bắn trúng mục tiêu di động trong khoảng cách một trăm thước, lính mới thì không thể bắn trúng bia ngắm cố định ở khoảng cách hai mươi thước.



Lộ Đức Duy Hi cầm lấy súng trong tay Y Mạn làm mẫu một chút, thản nhiên nói: “Ngắm, lúc chữ thập nhắm vào đúng hồng đâm thì bấm cò.”



Tiếng súng vang lên, hệ thống thông báo: “Mười điểm.”



Y Mạn thực sùng bái nhìn Lộ Đức Duy Hi: “Mười điểm chính là điểm hồng tâm à? Viên đạn cậu bắn ra cư nhiên không lệch đi chút nào à?”



Lộ Đức Duy Hi đưa súng lại cho Y Mạn: “Khoảng cách gần như vậy, lại còn la mục tiêu cố định, nếu còn bắn lệch thì tôi căn bản không qua được vòng kiểm tra.”



Mặt Y Mạn hơi đỏ lên: “Ò, nếu anh thi thì khẳng định sẽ không qua được.”



Lộ Đức Duy Hi: “Ngay cả trường thi anh còn không vào được.”



Y Mạn: “… … …”



Có cần nói thẳng như vậy không a?




Ôm Mạc Hàm vào lòng chính là chuyện Lạc Phi vẫn luôn thiết tha mơ ước, tuy đây chỉ là trò chơi nhưng xúc cảm vô cùng chân thật, cơ thể người trong lòng vừa mềm mại lại ấm áp, hoàn toàn không lạnh băng như lời đồn, ôm anh vào lòng, trái tim Lạc Phi cơ hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.



Thế nhưng Lạc Phi vẫn cố khắc chế xúc động muốn hôn đối phương, thực bình tĩnh dạy Mạc Hàm.



Đối với chuyện tiếp xúc thân thể, Mạc Hàm cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghiêm túc học tập kỹ thuật đối phương chỉ mình, thỉnh thoảng sẽ lên tiếng hỏi: “Là thế này à?”



Lạc Phi gật đầu: “Ừm, anh làm tốt lắm.”



Mạc Hàm quả thực rất thông minh, nắm giữ điểm trọng yếu rất nhanh.



Lạc Phi chỉ chỉnh sửa vài lần, Mạc Hàm đã nắm giữ được kỹ xảo, nhanh chóng tăng cao trình độ.



Hai người ở phòng huấn luyện trải qua một khoảng thời gian học tập thoải mái vui vẻ.



Mạc Hàm thực thích luyện ngắm bắn, luyện hơn một tiếng cũng không cảm thấy mệt, mà Lạc Phi cũng thực kiên nhẫn bồi bên cạnh, cho dù đêm đã khuya cũng không hề có tính toán logout trước.



Thẳng đến hai giờ sáng, Mạc Hàm mới giật mình phát hiện, mình cư nhiên đã ở trong phòng huấn luyện suốt hai tiếng.



Mà F Tiên Sinh cư nhiên vẫn luôn bồi mình.



Trong lòng Mạc Hàm có chút áy náy, quay đầu nhìn đối phương nói: “Hôm nay thực sự làm phiền cậu dạy tôi lâu như vậy. Nếu không như vầy đi, tôi mua một món quà tặng cậu coi như là quà cám ơn, cậu có muốn gì không?”



Lạc Phi mỉm cười: “Không cần, có thể dạy anh đã làm em cảm thấy rất vinh hạnh.”



Mạc Hàm có chút ngoài ý muốn: “Phải không?”



Lạc Phi gật đầu: “Ân. Thật sự không cần khách khí với em, sau này có gì cần em cứ việc phân phó.”



Mạc Hàm: “…”



F Tiên Sinh này đối xử với anh thật sự quá tốt, tốt đến mức làm Mạc Hàm có chút động tâm.



Mỗi lần ở chung với F Tiên Sinh, Mạc Hàm luôn có cảm giác được thấu hiểu, được bao dung. Mỗi lần gặp nguy hiểm, Mạc Hàm có thể thả lỏng giao phía sau lưng cho đối phương. Mà mỗi khi tiếp xúc thân thể, sự ngượng ngùng cùng ngây ngô của F Tiên Sinh làm Mạc Hàm cảm thấy đặc biệt thú vị.



Hay là qua một thời gian nữa hẹn gặp nhỉ?



Mạc Hàm thầm quyết định chủ ý này, lập tức quay đầu nói: “Cậu học ở Thánh La Thước Á đúng không? Tuần sau tôi sẽ tới tìm cậu, chúng ta gặp mặt đi, tôi mời cậu ăn bữa cơm coi như cám ơn cậu dạy tôi bắn súng.”



Lạc Phi: “… … …”



Mạc Hàm có hảo cảm với cậu đến mức chủ động hẹn gặp sao?



Thấy F Tiên Sinh giống như chết máy không hề có phản ứng, Mạc Hàm không khỏi nghi hoặc: “Sao thế? Cậu bài xích với việc gặp mặt bạn trên mạng à?”



Hiện giờ mạng internet phát triển, con số dân chúng sử dụng mạng giả thuyết đã vượt qua mấy chục triệu, rất nhiều trường hợp ở trên mạng trông rất đẹp nhưng ra ngoài đời thực lại hoàn toàn trái ngược. Mạc Hàm tưởng F Tiên Sinh để ý vấn đề này nên bổ sung: “Không sao, tôi không để ý cậu có dáng vẻ thế nào đâu, kết giao bằng hữu đi.”



Lạc Phi hồi phục tinh thần, mỉm cười: “Được rồi, đến khi đó sẽ định thời gian địa điểm.”



Nếu cự tuyệt yêu cầu gặp mặt có lẽ Mạc Hàm sẽ nảy sinh nghi ngờ mà thăm dò tư liệu đăng ký của cậu, khi đó sẽ hỏng bét.



Thay vì để Mạc Hàm nghi ngờ mà lột đi thân phận giả của mình, chẳng thà tự động lộ diện.



Lần này, cậu nhất định phải nắm giữ quyền chủ động trong tay.



Cũng không biết khoảnh khắc biết được F Tiên Sinh cư nhiên chính là đại hoàng tử Lạc Phi, Mạc Hàm có kinh ngạc tới rụng cằm hay không?



…(cont)…