Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam
Chương 41 : Huấn luyện cơ giáp – mạc hàm tâm loạn như ma
Ngày đăng: 04:26 19/04/20
Sau khi nộp đơn xin phép dẫn bạn vào tham quan trường, nộp lên tư liệu Mạc Hàm, Phất Lan Khắc cùng Y Mạn, rất nhanh đơn được thông qua, Lạc Phi đưa tư liệu của ba người cho phòng bảo vệ kiểm tra rồi mới thuận lợi tiến vào.
Y Mạn nhịn không được lầm bầm: “Sao trường quân đội yêu cầu nghiêm khắc như vậy? Đại học Hách Nhĩ Mạn tụi anh có thể tùy tiện tiến vào a.”
Phất Lan Khắc nói: “Dù sao cũng là trường quân đội, có nhiều cơ mật không thể để người ngoài biết.”
Mạc Hàm không nói gì, sau khi đi vào trường liền quan sát xung quanh.
Học viện Thánh La Thước Á làm người ta có cảm giác thật khác biệt với đại học Hách Nhĩ Mạn, khắp nơi đều lộ ra kỷ luật cùng nghiêm cẩn. Dọc theo đường đi nhìn thấy học viên đều mặc quân trang, tư thái đi đường đoan chính cao ngất, không hề có hình ảnh bá vai bá cổ trò chuyện ầm ĩ, mặc dù thỉnh thoảng có vài cặp tình lữ sóng vai đi cùng nhau nhưng cũng rất tuân thủ quy phạm, cao nhất chì là nắm tay mà thôi.
Hoàn cảnh như vậy quả thực có thể thay đổi con người, khó trách Lạc Phi ở trường quân đội hơn một tháng liền tăng lên không ít khí chất như vậy.
Quay đầu lại nhìn về phía Lạc Phi, vừa vặn chống lại ánh mắt mang ý cười của đối phương, trong lòng có chút giật thót, Mạc Hàm lập tức dời tầm mắt, ra vẻ bình tĩnh nhìn xa xa nói: “Quy mô trường quân đội lớn hơn tôi tưởng, diện tích kiến trúc không hề thua kém đại học Hách Nhĩ Mạn.”
Đại học Hách Nhĩ Mạn là trường đại học tổng hợp, có toàn bộ các hệ cùng chức nghiệp của đế quốc. Học viện Thánh La Thước Á không có nhiều chức nghiệp như vậy, Mạc Hàm vốn nghĩ quy mô trường quân đội hẳn là thua kém đại học Hách Nhĩ Mạn, kết quả tận mắt nhìn thấy thực làm anh ngoài ý muốn.
Lạc Phi giải thích: “Chức nghiệp trường em tuy không nhiều nhưng có rất nhiều sân luyện tập thực chiến, sân luyện tập bắn súng, sân luyện tập quyết đấu, trung tâm huấn luyện cơ giáp, quy mô đều vượt xa các trường khác. Sân huấn luyện có thể tham quan, để em dẫn mọi người vào xem.”
Đúng lúc này, Y Mạn đột nhiên hưng phấn chạy tới: “Chúng ta qua khu ký túc xá trước đi, anh muốn nhìn ký túc xá của ba ba một chút!”
Lạc Phi gật đầu, chủ động dẫn đường.
Khu ký túc xá có vài tòa nhà lớn, Lạc Phi dẫn mọi người tới phòng chú Tư Nặc từng ở năm xưa, đang ở đấy là hai học trưởng hệ cơ giáp, nghe thấy mục đích của Y Mạn liền đồng ý để Y Mạn tiến vào. Y Mạn nói cám ơn hai vị học trưởng rồi vào trong quan sát một vòng.
Gian phòng này so với hai mươi năm trước đã thay đổi rất nhiều, thế nhưng vẫn còn lại chút dấu vết nhóm ba ba đã ở năm đó. Có vài học viên khi tốt nghiệp sẽ ghi lại vài câu trên bản thông báo sau cánh cửa, có người chúc phúc nhóm học đệ, có người viết tâm nguyện của mình.
Trên bản lời nhắn trong phòng này có bút tích của ba ba Y Mạn.
‘Hi vọng sau này tôi sẽ trở thành một bác sĩ xuất sắc—- Tư Nặc.’
Nhìn dòng chữ quen thuộc kia, Y Mạn kích động nói: “Đây là ba ba viết, nguyện vọng của ông ấy đã thực hiện được rồi a!”
Lạc Phi nói: “Anh có thể chụp lại cho chú ấy xem, nhìn thấy bút tích năm xưa của mình hẳn sẽ rất vui vẻ.”
Y Mạn lập tức chụp hình rồi gửi cho Tư Nặc.
Sau khi tham quan ký túc xá của ba ba năm xưa, Y Mạn lại nói: “Lạc Phi, anh có thể qua ký túc xá của cậu tham quan không?”
“Kết cấu của ký túc xá đều giống hệt như nhau.”
Y Mạn vẫn cố chấp: “Dẫn anh qua xem đi! Anh muốn xem xem hiện giờ cậu ở hoàn cảnh thế nào!”
Lạc Phi biết lòng hiếu kỳ của Y Mạn rất nặng, chỉ đành bất đắc dĩ dẫn ba người tới ký túc xá của mình.
…
Lạc Phi ở phòng 707 khu ký túc xá 2.
Lộ Đức Duy Hi nói muốn tới thư viện tra chút tư liệu, tới tối mới quay lại, vừa lúc không ở, Lạc Phi dẫn ba người vào ký túc xá, Y Mạn dạo một vòng liền mất hứng nói: “Quả nhiên giống ký túc xá vừa nãy như đúc. Còn nữa, sao phòng cậu chỉ có giường, tủ đồ với bàn thôi vậy, chẳng còn gì khác.”
Lạc Phi mỉm cười: “Em là quân nhân, đơn giản thì tốt hơn.”
Mạc Hàm cũng rất bất ngờ với bố cục phòng ngủ của Lạc Phi, không ngờ đường đường là đại hoàng tử nhưng phòng ngủ cư nhiên lại gọn gàng đến vậy, ngay cả chăn cũng gấp chỉnh tề.
Y Mạn vò đầu: “À mà xá hữu của cậu đâu? Ở chung tốt không?”
“Xá hữu khá ít nói, bình thường tụi em cũng hiếm khi nói chuyện phiếm.”
Y Mạn kinh ngạc hỏi: “Xá hữu cậu là hũ nút à? Kia chẳng phải sẽ rất nhàm chán sao, trở về ký túc xá liền không nói chuyện nữa?”
Đúng lúc này, cửa ký túc xá đột nhiên mở ra, Lộ Đức Duy Hi cư nhiên trở về sớm.
Lạc Phi quay đầu lại, chống lại ánh mắt Mạc Hàm, cười khẽ nói: “Này chỉ là huấn luyện cột trụ cơ bản nhất mà thôi, lúc khảo hạch cường độ lớn hơn thế này ít nhất cũng năm lần.”
Mạc Hàm: “… …”
Còn lớn hơn năm lần? Kia không phải hình thức ác mộng mà là hình thức địa ngục đi?
Mạc Hàm nhịn không được nói: “Lợi hại.”
“Huấn luyện của tụi em rất biến thái, bởi vì tương lai rất nhiều học viên tốt nghiệp trường quân đội sẽ gia nhập các quân đoàn của đế quốc, tiếp nhận các nhiệm vụ ở ngoài tiền tuyến, mọi người không thể dùng sinh mệnh của chính mình cùng đội hữu ra đùa giỡn, vì thế huấn luyện ở trường nhất định phải thực tàn khốc, giúp học viên được tôi rèn nhiều hơn, như vậy tương lai mới có thể cam đoan mình có thể hoàn thành nhiệm vụ trong điều kiện sinh tồn khắc nghiệt.
“Thế nhưng, cường độ huấn luyện cao như vậy mặc kệ là thể năng hay tinh thần lực đều là một loại gánh nặng, mỗi ngày đều như vậy nhất định rất vất vả đi?” Mạc Hàm hỏi.
“Quen thì ổn thôi.” Lạc Phi cười nói.
“…” Mạc Hàm trầm mặc vài giây, có chút nghi hoặc nhìn Lạc Phi: “Mỗi ngày cậu đều luyện tập thế này, buổi tối vẫn còn tinh lực chơi trò chơi toàn tức, cậu không thấy mệt sao?”
“Em muốn gặp anh a.” Lạc Phi nhìn Mạc Hàm, ánh mắt nghiêm túc mà thâm tình: “Chỉ cần được gặp anh, bồi bên cạnh anh, cho dù là trong trò chơi thì em vẫn rất vui vẻ, thực thỏa mãn, cho dù có mệt cũng không sao cả.”
Một câu nói đơn giản thẳng thắng nhưng làm trái tim Mạc Hàm thực xúc động.
Trước kia người theo đuổi anh rất nhiều, thế nhưng Lạc Phi tuyệt đối là người dụng tâm nhất.
Mạc Hàm thầm thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy đáng tiếc, nếu không phải gia cảnh phức tạp làm anh phải ngụy trang thành alpha mà là một người thực bình thường, có lẽ anh sẽ suy nghĩ thử ở chung với Lạc Phi xem sao…
Từ từ, anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Mạc Hàm bị suy nghĩ kì lạ đột nhiên xuất hiện trong lòng làm lạnh sống lưng, lập tức gạt nó đi.
Lạc Phi quả nhiên không tồi, dáng vẻ suất, xử sự quyết đoán, thân là đại hoàng tử nhưng có thể chịu được gian khổ, hơn nữa đối với anh cũng đặc biệt chân thành.
Nhưng không có nghĩa là anh sẽ tiếp nhận Lạc Phi.
Anh không muốn làm vương tử phi gì cả, cho nên anh không thể suy nghĩ miên man, anh phải bảo trì thanh tỉnh cùng lý trí tuyệt đối.
Mạc Hàm hít sâu một hơi, xem nhẹ suy nghĩ trong đầu, thản nhiên nói: “Cám ơn cậu đã để anh kiến thức trường hợp thực chiến mạo hiểm kích thích như vậy, thời gian không còn sớm, tôi phải quay về trường rồi.”
Lạc Phi lưu luyến không rời nhìn Mạc Hàm: “Không thể lưu lại thêm một chút sao? Em có thể chỉ anh làm thế nào điều khiển cơ giáp chiến đấu.”
Mạc Hàm có chút tâm loạn, lập tức cự tuyệt: “Không cần, tôi cùng Phất Lan Khắc về trước, Y Mạn nói muốn ở lại đây, nhờ cậu chăm sóc cậu ấy một chút.”
Lạc Phi không còn cách nào, mỉm cười nói: “Vậy được rồi, nếu anh muốn học điều khiển cơ giáp thì có thể tìm em bất cứ lúc nào.”
****
Trên đường trở về, đầu óc Mạc Hàm vẫn có chút loạn.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện làm ấn tượng của Lạc Phi trong lòng anh hoàn toàn phá vỡ, đột nhien anh có chút không biết làm thế nào ở chung với đối phương, vì thế mới vội vàng rời đi như vậy.
Đúng vậy, là vội vàng rời đi.
Điều này hoàn toàn bất đồng với cách xử sự vẫn luôn bình tĩnh lý trí của anh.
Đại khái là bị tạo hình quân trang của Lạc Phi che mờ mắt, hơn nữa trường hợp thực chiến quá mức hung hiểm, vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết nên tâm mới loạn như vậy.
Mạc Hàm siết nhẹ nắm tay, cố làm chính mình tỉnh táo lại.
Anh kiên định tin tưởng, mặc kệ Lạc Phi nói gì, làm gì, anh cũng sẽ không dao động!
…(cont)…