Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 44 : Leo núi – tôi là quân nhân, anh gặp nguy hiểm tôi đương nhiên phải cứu

Ngày đăng: 04:26 19/04/20


Sau khi trở về, Y Mạn nói chuyện muốn đi leo núi nói cho Lạc Phi, Lạc Phi lập tức quyết định tham gia, hơn nữa còn gọi cả xá hữu Lộ Đức Duy Hi.



Đương nhiên Lạc Phi không nói cho xá hữu biết Y Mạn cũng có mặt, chỉ đề nghị: “Cuối tuần này trường không an bài nhiệm vụ huấn luyện, cậu muốn tới ngọn núi Mông Tư ở gần đây chơi một chuyến không?”



Núi Mông Tư là ngọn núi hiểm trở nhất đế quốc, Lộ Đức Duy Hi vừa vặn cũng cảm thấy hứng thú, liền đáp ứng: “Được, cùng đi đi.”



Đảo mắt đã là cuối tuần, sáu giờ sáng Lạc Phi cùng Lộ Đức Duy Hi đã thức dậy, dùng xong bữa sáng liền bắt đầu thu thập hành trang.



Núi Mông Tư bởi vì có độ cao cao hơn mặt nước biển rất cao nên không khí trên đỉnh núi rất lạnh, người muốn lên núi thám hiểm bình thường đều mặc trang phục leo núi có chức năng giữ ấm, Lạc Phi cũng tra cứu đường đi nước bước kĩ càng, sau đó cùng Lộ Đức Duy Hi mua hai bộ trang bị chuyên nghiệp, mỗi người đeo một ba lô, bên trong là đầy đủ công cụ, nước cùng thực phẩm.



Sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, hai người ngồi xe huyền phù tới chân núi, quả nhiên thấy Mạc Hàm cùng Y Mạn chờ sẵn ở đó.



Mạc Hàm cũng mặc đồ leo núi, trùng hợp là màu sắc cư nhiên giống hệt đồ Lạc Phi, là màu lam đậm. Đồ Y Mạn là màu đỏ nhiệt huyết, Lộ Đức Duy Hi là một thân màu đen. Sắc mặt Lộ Đức Duy Hi vẫn nghiêm nghị như vậy, chẳng qua khoảnh khắc nhìn thấy Y Mạn thì khóe miệng có chút co rút.



Y Mạn mỉm cười chạy tới chào hỏi: “Lâu rồi không gặp, có nhớ anh không?”



Lộ Đức Duy Hi: “… … … …”



Omega này thực sự không biết xấu hổ. Thực hiếm khi có thể dành lời đánh giá như vậy cho omega.



Lạc Phi cười khẽ đi tới trước mặt Mạc Hàm: “Đến sớm vậy, mấy giờ anh thức dậy?”



Mạc Hàm bình tĩnh nói: “Sáu giờ, chạy tới bên này là tám giờ.” Thấy người đã đến đông đủ, Mạc Hàm liền xoay người đi tới lối lên núi: “Muốn lên đến đỉnh núi, một ngày là khá gấp rút, chúng ta mau xuất phát thôi.”



Khoảnh khắc nhìn thấy Y Mạn, Lộ Đức Duy Hi vốn định co giò bỏ chạy, thế nhưng nghĩ tới số công cụ mình mất vài ngày chuẩn bị, cứ vậy bỏ phí thì uổng quá, hơn nữa có nhiều người như vậy, cậu trực tiếp bỏ của chạy lấy người cũng không lịch sự, vì thế chỉ đành kiên trì đuổi theo Lạc Phi.



Lạc Phi vỗ vỗ vai Lộ Đức Duy Hi: “Đừng nghĩ nhiều quá, mục đích hôm nay là thám hiểm, có thể thuận lợi lên đến đỉnh núi rồi nói.”



Lộ Đức Duy Hi nhàn nhạt ừ một tiếng.



****



Địa thế núi Mông Tư cực kỳ hiểm trở, đứng ở chân núi ngẩng đầu nhìn lên, ngọn núi cao chót vót tới tận trời xanh. Cả ngọn núi bao trùm cây cối xanh um tươi tốt, thỉnh thoảng có vài bóng người sóng vai nhau đi trên con đường nhỏ hẹp. Đường núi uốn lượn khúc chiết giống như một sợi tơ tằm từ trên đám mây rũ xuống, ngẫu nhiên có người leo núi tiến lên, từ xa xa nhìn lại hệt như những châm đen bám vào sợi tơ chậm rãi di động tới trước.



Cho dù đã xem qua rất nhiều hình ảnh cùng phim ảnh tư liệu về núi Mông Tư nhưng được nhìn một cách chân thật như lúc này vẫn làm Mạc Hàm nhịn không được hưng phấn.



Cảnh đẹp thiên nhiên hùng tráng quả thật làm anh rung động, ngọn núi hiểm trở lại đồ sộ như vậy, nhân loại căn bản không có cách nào mô phỏng.



Mạc Hàm theo đường mòn đi lên trên, Lạc Phi lập tức tiến tới sóng vai đi bên cạnh, tiếp sau đó là Lộ Đức Duy Hi.



Y Mạn đi ở bên cạnh Lộ Đức Duy Hi, cười hì hì nói: “Trước kia em có từng leo núi chưa?”



“Chưa.”



“Vậy nhất định phải thể nghiệm một lần, năm ngoái anh đi qua nơi này một lần rồi, cảnh sắc trên đỉnh núi đặc biệt xinh đẹp, giống hệt như thiên đường vậy.”



Lộ Đức Duy Hi không nói chuyện, chuyên tâm nhìn con đường dưới chân.



Y Mạn mặt dày vươn tay tới: “Bậc thang này cao quá, có thể kéo anh không?”



Lộ Đức Duy Hi: “… …”



Bậc thang chỉ có hai mươi li mà than cao? Chân anh là chân của trẻ con ba tuổi chắc?



Lộ Đức Duy Hi quay đầu lại, vừa lúc chống lại ánh mắt cười cong cong của Y Mạn.


Nửa tiếng sau, rốt cuộc cũng leo hết đoạn vách đá, lúc này Lộ Đức Duy Hi mới buông Y Mạn ra.



Nối tiếp vách đá là một con đường uốn lượn khúc khuỷu, bên cạnh là vách đá lởm chởm, con đường tuy hung hiểm nhưng nếu làm tốt thi thố an toàn, chậm rãi tiến tới thì vẫn không thành vấn đề.



Lộ Đức Duy Hi đang định tiếp tục đi tới trước thì Y Mạn đột nhiên lôi ra một chiếc khăn tay, kiễng chân giúp cậu lau mồ hôi trên trán.



Lộ Đức Duy Hi giống như bị điện giật giật bắn lùi về sau, vành tai có chút đỏ ửng, thấp giọng hỏi: “Anh làm gì vậy?”



Y Mạn mỉm cười: “Em ra nhiều mồ hôi quá nên anh giúp em lau một chút.”



“Không cần. Chúng ta mau đi đi, nhóm Lạc Phi đã đi xa lắm rồi.”



Nhìn bóng dáng cứng ngắc của Lộ Đức Duy Hi, Y Mạn hơi nhếch khóe môi.



Alpha này bề ngoài thoạt nhìn nghiêm nghị cao lãnh nhưng nội tâm lại rất đơn thuần, chỉ ôm omega một chút thôi liền đỏ mặt, sau này lên giường phải làm sao đây?



Mới đầu Y Mạn đùa giỡn Lộ Đức Duy Hi vì cảm thấy đối phương rất tuấn tú, phù hợp với thẩm mỹ của mình. Thế nhưng hiện tại, Y Mạn thực sự động tâm với alpha này.



Ngay khoảnh khắc Lộ Đức Duy Hi không chút do dự cứu anh khi nãy.



Trên vách đá cao trăm mét, Lộ Đức Duy Hi một tay ôm lấy anh, cả người anh được đối phương ôm vào lòng, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.



Tuy từ nhỏ Y Mạn đã tiếp xúc với nhóm alpha nhưng anh chưa từng có cảm giác động tâm.



Muốn ôm một alpha không buông tay, muốn tựa vào lồng ngực dày rộng của đối phương, muốn nắm tay, muốn ôm, muốn hôn, thậm chí là muốn cùng alpha này lăn lên giường.



Y Mạn hận không thể lập tức bổ gục Lộ Đức Duy Hi, để alpha cao lãnh nghiêm nghị này điên cuồng ôm lấy mình, chiếm giữ mình, dấu hiệu mình.



Này đại khái là thích đi?



Bất quá, nhóm omega bình thường khi thích alpha cũng rất hàm súc, bị alpha đụng chạm cũng khá thẹn thùng.



Y Mạn thì vừa nhiệt tình vừa trực tiếp, nếu thích đối phương, anh tự nhiên muốn đối phương hoàn toàn dấu hiệu mình, để hai người trở thành duy nhất của nhau.



Lộ Đức Duy Hi đi hơn mười thước thì phát hiện omega kia vẫn không đuổi theo.



Tuy không muốn để ý nhưng thân là quân nhân, Lộ Đức Duy Hi không thể nào thực sự bỏ mặc đối phương.



Lỡ như cái người ngốc nghếch này lại bị ngã, bị thương thì Lộ Đức Duy Hi nhất định sẽ cảm thấy áy náy.



Vì thế Lộ Đức Duy Hi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Y Mạn, nhíu mày: “Sao còn không đi? Anh nghĩ gì vậy?”



Y Mạn mỉm cười chạy tới: “Anh nghĩ vừa nãy em đã cứu anh, anh có nên lấy thân báo đáp hay không?”



“… … không cần.”



Rốt cuộc vì sao mình lại cứu omega mặt dày này chứ?



…(cont)…



Lộ Đức Duy Hi: bị omeda mặt dày bám lấy phải làm sao?



Mạc Hàm: bị alpha mặt dày bám lấy phải làm sao?



Tác giả: hai vị có thể trao đổi tâm sự một chút a o(* ̄︶ ̄*)o