Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam
Chương 43 : Hẹn thám hiểm – dù sao anh cũng sẽ không động tâm
Ngày đăng: 04:26 19/04/20
Y Mạn ở lại khách sạn phụ cận học viện Thánh La Thước Á một tuần, mỗi ngày đều mời Lộ Đức Duy Hi dùng cơm.
Nhưng sau khi có kinh nghiệm lần đầu tiên ăn hải sản với Y Mạn, Lộ Đức Duy Hi không dám có lần thứ hai.
Omega này quá phóng khoáng, cậu có chút chống đỡ không được, cư nhiên có omega cả gan nói ra những lời như ‘anh hi vọng em chủ động dấu hiệu anh, ôm anh không buông tay’ như vậy, tri thức về omega của Lộ Đức Duy Hi hoàn toàn bị Y Mạn phá vỡ, thậm chí còn có chút không dám ở chung với đối phương.
Vì thế lúc Y Mạn mời mình ăn cơm, Lộ Đức Duy Hi quyết đoán cự tuyệt: “Thật xin lỗi, tôi muốn tự mình ăn ở căn tin.”
Kết quả, suốt mấy ngày nay vẫn luôn ‘trùng hợp gặp mặt’ Y Mạn trong học viện.
Y Mạn dùng thân phận bằng hữu của Lạc Phi xin vào học viện tham quan, mỗi ngày khi đến giữa trưa đều tới tìm Lạc Phi, cùng Lộ Đức Duy Hi ngẫu nhiên gặp mặt. Nhìn nụ cười tủm tỉm của Y Mạn, da đầu Lộ Đức Duy Hi run lên, lập tức xoay người tránh đi.
Trưa hôm nay, hai người lại một lần nữa vô tình gặp mặt ở căn tin.
Thấy Lộ Đức Duy Hi bưng khay cơm ngồi vào bàn bên cạnh cửa sổ, Y Mạn cũng bưng khay cơm của mình qua ngồi đối diện, mặt dày nói: “Thực trùng hợp.”
Lộ Đức Duy Hi bất mãn nhướng mày: “Thật là trùng hợp à?”
“Em ghét anh lắm à? Sao mấy hôm nay cứ thấy anh liền trốn vậy?”
Lộ Đức Duy Hi lạnh lùng nói: “Đúng vậy.”
Y Mạn chẳng những không tức giận, ngược lại cười nói: “Không sao, hiện giờ em chán ghét anh, biết đâu sau này sẽ đặc biệt thích thì sao. Anh sẽ có gắng tranh thủ thời gian hảo hảo theo đuổi em a.”
Lộ Đức Duy Hi trực tiếp bưng khay cơm xoay người bỏ chạy… tựa hồ bị dọa.
Thấy một màn này, Lạc Phi nhịn cười tới sắp nội thương, đi tới ngồi xuống đối diện Y Mạn: “Có phải anh nói gì dọa cậu ta không? Hiện giờ vừa thấy anh liền bỏ chạy kìa.”
Y Mạn híp mắt cười thực vui vẻ: “Cậu ấy chỉ hơi thẹn thùng thôi, dù sao cũng chưa từng tiếp xúc thân thiết với omega, anh lại khá lớn gan, nói vài lời kích thích a.”
Lạc Phi tò mò: “Anh đã nói gì vậy?”
“Anh nói anh thích cậu ấy, muốn bổ gục cậu ấy nhưng anh sẽ không cưỡng ép, anh hi vọng cậu ấy chân chính thích anh rồi chủ động dấu hiệu anh.”
Lạc Phi phốc một tiếng suýt chút nữa đã phun nước ra ngoài.
Chả trách hôm đó dùng cơm xong trở về ký túc xá Lộ Đức Duy Hi cứ như mất hồn mất vía, đại khái là bị Y Mạn cả kinh, tam quan hoàn toàn đổi mới, ngay cả tư thế đi đường cũng có chút quái quái. Từ nhỏ Lộ Đức Duy Hi đã lớn lên trong gia đình quân nhân, tác phong làm việc vẫn luôn nghiêm cẩn, đại khái chưa từng nghĩ tới cư nhiên có omega cả gan nói muốn bổ gục mình như vậy.
Nhớ tới hình ảnh toàn thân cứng còng của Lộ Đức Duy Hi, Lạc Phi liền nhịn không được phì cười: “Anh a, đó không chỉ là lớn gan, đại khái trong mắt Lộ Đức Duy Hi, anh chính là cái đồ không biết xấu hổ.”
Y Mạn nhún vai: “Có gì đâu chứ? Thích thì phải chủ động theo đuổi, chẳng lẽ thẹn thùng ngồi chờ đối phương truy mình à? Kia phải chờ đến lúc nào?”
Chỉ cần mình không động tâm, quản Lạc Phi làm gì cũng vô dụng.
Nghĩ đến đây, Mạc Hàm liền cảm thấy thông suốt, trực tiếp hỏi: “Có phải cậu muốn nói cho Lạc Phi không?”
Y Mạn giật mình, xấu hổ sở sờ mũi: “Ách… Lạc Phi kỳ thực cũng rất thích hoạt động thám hiểm thế này, có thể gọi cậu ấy đi chung không?”
Mạc Hàm thản nhiên nói: “Tùy cậu.”
Y Mạn khá bất ngờ khi nghe Mạc Hàm nói vậy, có chút không hiểu được suy nghĩ của Mạc Hàm. Nghe Lạc Phi nói Mạc Hàm đã đáp ứng cấp Lạc Phi một năm thời gian, hiện giờ tỏ ra bình tĩnh như vậy, xem ra hoàn toàn không có cảm giác gì với Lạc Phi đi? Vì thế mới dùng thái độ lãnh tĩnh, kiểu Lạc Phi có tới hay không cũng không sao cả à?
Bất quá Mạc Hàm như vậy ít nhất cũng chứng tỏ Mạc Hàm không chán ghét Lạc Phi. Nếu cho Lạc Phi cơ hội cũng tương đương với việc cho Lạc Phi hi vọng!
*****
Sau khi tạm biệt Mạc Hàm, Y Mạn mới hưng phấn nói: “Leo núi chính là chủ ý tốt, đến khi đó nếu Mạc Hàm đi không nổi thì để Lạc Phi nắm tay cậu ấy, không thì cõng lên núi luôn, lỡ như gặp nguy hiểm này nọ thì có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân…”
Y Mạn bổ não thực hăng say, kết quả giây tiếp theo bị Lạc Ninh thản nhiên nói: “Mạc Hàm từng giành được giải quán quân leo núi, căn bản không cần hoành huynh cõng đâu.”
“Ách?” Màn bổ não của Y Mạn bị khựng lại, lúc này mới nhớ ra Mạc Hàm không phải omega yếu ớt, không cần đại hoàng tử chiếu cố.
Bất quá mặc dù không cần chiếu cố nhưng sóng vai nhau vượt qua chặng đường hiểm trở, khẳng định cũng rất lãng mạn a.
Y Mạn nhìn qua Lạc Ninh nói: “Núi Mông Tư thực sự rất thú vị, em đi không?”
Sắc mặt Lạc Ninh thực bình tĩnh: “Em nói rồi, em không thích mấy trò mạo hiểm kích thích, còn không bằng…”
Y Mạn tiếp lời: “Còn không bằng tới thư viện đọc sách.”
Lạc Ninh mỉm cười gật đầu: “Ừm.”
Y Mạn bất đắc dĩ đỡ trán: “Em đúng là cái đồ siêu cấp trạch nam! Thật không biết tương lai alpha nào có thể đả động được trái tim em nữa, nếu muốn kết hôn với em, chắc phải xây cho em cả một tòa thư viện nhỉ?”
Lạc Ninh nhún vai: “Không quan tâm, em theo chủ nghĩa không hôn nhân. Độc thân vui vẻ vẫn tốt hơn hôn nhân thất bại. Thay vì ở chung với một người mà mình không hề có cảm giác gì cả, em thà đọc sách còn hơn.”
“… ….”
Quan niệm của nhóm hoàng tử thực kỳ lạ, đại hoàng tử thích alpha, nhị hoàng tử là con mọt sách theo chủ nghĩa không hôn nhân, nếu bệ hạ biết phỏng chừng sẽ đau đầu chết mất!
…(cont)…