Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam
Chương 56 : Cứu viện – đại hoàng tử suất khí từ trên trời giáng xuống
Ngày đăng: 04:26 19/04/20
Theo tin nhắn lưu lại, Mạc Hàm bảo Lạc Phi giao cơ giáp cho cha mình, để ông ấy nghĩ cách cứu viện. Thế nhưng hiện tại, tìm Mạc tổng nhất định không kịp, dù sao Mạc Hàm cũng đang ở trong hiểm cảnh, Lạc Phi không biết đám người kia bắt Mạc Hàm vì lí do gì, càng chậm trễ thì Mạc Hàm sẽ càng nguy hiểm hơn.
Nghĩ đến tình cảnh của Mạc Hàm hiện tại, Lạc Phi không chút do dự quyết định tự mình đi cứu Mạc Hàm.
Lạc Phi bảo Trọng Minh mở hệ thống định vị của cơ giáp, tìm kiếm vị trí Mạc Hàm—- bản đồ trên màn hình nhanh chóng xuất hiện một điểm đỏ, là một hang động ở sâu trong rừng Khoa Long.
Hang động này Lạc Phi đã từng đi qua, địa hình hẹp, dễ thủ khó công. Tầm nhìn phía trước hang động trống trải, Lạc Phi đơn thân độc mã xuất hiện nhất định sẽ bị đối phương phát hiện, phải làm thế nào đột nhập vào trong mới là mấu chốt. Lạc Phi để Trọng Minh quét địa hình phụ cận hang động thành hình chiếu ba chiều, tìm kiếm nơi đột phá.
Rất nhanh, Lạc Phi phát hiện vách đá bên hông hang động không quá dày, có thể trực tiếp dùng pháo ion bắn nát, nếu đối phương phái người canh gác ở cửa hang, từ bên hông áp sát vừa vặn không có tầm nhìn, đối phương không nhất định có thể phát hiện. Có Trọng Minh ở, Lạc Phi hoàn toàn có thể tiến hành cường công, bất quá điều kiện tiên quyết là không thể tổn thương Mạc Hàm.
Tuy biết Mạc Hàm đang ở đây nhưng tình huống thế nào thì Lạc Phi vẫn chưa xác định, trước khi cứu viện, cậu cần phải xác nhận sự an toàn của Mạc Hàm.
Lạc Phi để Trọng Minh vô thanh vô tức đáp xuống bên hông hang động, ẩn mình sau một gốc đại thụ, Trọng Minh có khả năng thăm dò xuyên chướng ngại vật, rất nhanh liền phát hiện tình cảnh bên trong.
Trong hang động có bốn nam nhân thân hình cao lớn, tất cả đều đội nón đeo khẩu trang, hai người canh ở cửa hang, hai người còn lại canh giữ hai bên hông Mạc Hàm.
Toàn thân Mạc Hàm bị dây thừng trói chặt, hai tay bị trói ở sau người, hoàn toàn không có biện pháp giãy dụa, nhìn một màn này, Lạc Phi chỉ cảm thấy trái tim mình siết chặt, chỉ hận không thể lập tức vọt vào chém bốn tên khốn khiếp kia thành tám khối!
Cư nhiên dám bắt nạt Mạc Hàm như vậy, lại còn dám bắt Mạc Hàm ngay dưới mí mắt cậu?!
Lạc Phi hít sâu duy trì bình tĩnh, thử tiến hành kết nối với cơ giáp Nặc Á của Mạc Hàm. Bởi vì Nặc Á có tín hiệu liên kết với chiến giáp màu trắng, Lạc Phi lại bảo Trọng Minh liên kết với chiến giáp kia, thông qua chiến giáp màu trắng làm trung chuyển, Trọng Minh rốt cuộc có thể kết nối với Nặc Á.
Hệ thống của Trọng Minh cùng Nặc Á đều là trí năng cấp S cao cấp nhất, có thể bí mật xử lý tín hiệu mã hóa, không để người ngoài phát hiện.
Lạc Phi thông qua Trọng Minh gửi tin: “Mạc Hàm, em tới cứu anh đây!”
Trong hang động, Mạc Hàm đang ngồi trong góc, toàn thân không thể nhúc nhích, khoảnh khắc cảm nhận được tín hiệu của Trọng Minh, ánh mắt anh hơi lóe sáng, bất quá biểu tình vẫn duy trì mình tĩnh, đáp lại: “Ừm, anh sẽ phối hợp với em.”
“Thầm đến ngược năm sau, sau đó anh nằm xuống phía sau tảng đá ở bên cạnh.
Mạc Hàm gật gật đầu, trong lòng có chút nghi hoặc không hiểu ý đồ Lạc Phi muốn mình nằm xuống là gì.
Đúng năm giây sau, bên tai truyền tới tiếng nổ đinh tai nhức óc—- ầm!
Vách hang động cư nhiên bị bắn nát, lập tức có vô số đá vụn cùng bụi đất bắn vào trong hang động, mặt đất trải đầy đá vụn, không khí mù mịt bụi đất, căn bản không thể nhìn rõ cảnh tượng trước mặt. Mạc Hàm bởi vì có chuẩn bị trước, đột nhiên ngã nằm xuống phía sau tảng đá nên không bị đất đá văng trúng, thế nhưng bốn nam nhân kia không kịp đề phòng chật vật văng ra xa vài thước, trên mặt, trên người có đầy vết thương bị đá cắt trúng!
Trong hoàn cảnh hỗn loạn, bên tai Mạc Hàm vang lên âm thanh trầm thấp ôn nhu của Lạc Phi: “Anh không sao chứ?”
Nghe thấy âm thanh đối phương, hốc mắt Mạc Hàm hơi nóng lên, không ngờ Lạc Phi lại cứu viện nhanh đến vậy, cậu hệt như một vị thần từ trên trời giáng xuống, thậm chí không chút do dự trực tiếp nổ nát cả hang động!
Lạc Phi có thể phá giải mật mã, mạnh mẽ như sấm rền chạy tới cứu viện nhanh đến vậy sao?!
Lạc Phi chẳng những thông minh, lúc xử lý tình huống nguy cấp vô cùng bình tĩnh, mình quả nhiên đã không tin nhầm người.
Mạc Hàm hít sâu bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng hồi đáp: “Yên tâm, anh không sao.”
Lạc Phi cũng không vội cởi trói, loại dây thừng này vừa nhìn đã biết là tài liệu đặc biệt, phải là dao laser mới cắt đứt được, cậu không muốn phí thời gian.
Lạc Phi lập tức hưng phấn: “Nói vậy là em vẫn còn hi vọng?”
“…”
Thực sự là ngốc muốn chết! Em không chỉ còn hi vọng mà là đã đạt mục tiêu rồi a.
Đã đưa Tiểu Mạc Hàm cho em rồi, sao em vẫn không hiểu?
Mạc Hàm có chút đau đầu, chẳng lẽ mình phải chính miệng nói ra ba chữ ‘anh thích em’ thì cậu ấy mới hiểu được à?
Kỳ thực chỉ là Lạc Phi không thể tin tưởng Mạc Hàm sẽ thích mình nhanh như vậy nên chỉ cho rằng Mạc Hàm tặng mô hình cho mình chỉ là đáp lễ mà thôi, căn bản không dám nghĩ tới phương diện kia. Trong mối quan hệ này, bởi vì Lạc Phi là người yêu trước nên cậu vẫn luôn cảm thấy Mạc Hàm ở tít trên cao không thể nào với tới, cảm thấy mình phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đả động được anh.
Lại không nghĩ rằng, sự chân thành, thẳng thắn, ôn nhu cùng quan tâm của mình sớm đã đánh nát phòng tuyến trong lòng Mạc Hàm.
Chống lại ánh mắt chờ mong của Lạc Phi, Mạc Hàm cười khẽ, vươn tay giúp cậu chỉnh lại mái tóc ướt sũng: “Đúng vậy, em có hi vọng, tiếp tục nỗ lực a.”
Ánh mắt Lạc Phi sáng lấp lánh, vươn tay nói: “Hôm nay suýt chút nữa em đã bị hù chết rồi, cứ tưởng anh sẽ gặp chuyện, nể tình em lo lắng hãi hùng như vậy, có thể xin một cái ôm không?”
Mạc Hàm gật đầu, chủ động ôm lấy Lạc Phi.
Lạc Phi lập tức ôm chặt lấy Mạc Hàm, ngón tay còn có chút run rẩy, hiển nhiên thực sự rất sợ anh xảy ra chuyện.
Cảm nhận được Lạc Phi bất an, ánh mắt Mạc Hàm dần dần trở nên ôn nhu.
Đại hoàng tử đơn thuần có một trái tim thuần khiết một lòng muốn bảo hộ anh. Bình thường hệt như cún con, thời khắc mấu chốt thì hóa thành sói dữ, lúc mạo hiểm cứu anh thì vô cùng quyết đoán, nam nhân như vậy làm sao không thích được chứ?
Lạc Phi quả thực có chút ngốc, nhưng ngốc thực đáng yêu, làm Mạc Hàm cam tâm tình nguyện rơi vào tay giặc.
Lần bắt cóc này không giống năm đó, đối phương hiển nhiên là chó cùng rứt giậu nên không chuẩn bị chu đáo, hơn nữa Lạc Phi phản ứng thần tốc, không tới nửa giờ đã cứu Mạc Hàm trở về. Mạc Hàm không chịu chút thương tích nào, thế nhưng, những kẻ dám uy hiếp anh, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ!
Chờ giải quyết mấy chuyện vụn vặt này xong, anh có thể suy nghĩ cấp cho Lạc Phi chút ngon ngọt.
Chỉ ôm một chút Lạc Phi đã kích động đến vậy, nếu mình hôn cậu ấy một chút, có khi nào sẽ kích động tới bị bệnh tim không nhỉ?
…(cont)…
Lạc Phi: em muốn Mạc Hàm ca ca ôm một cái hôn một cái!
Mạc Hàm: được rồi, thỏa mãn em. [ôm vào lòng hôn một cái]
Lạc Phi: a a a a a a a em phải xuống lầu chạy vài vòng!
Mạc Hàm: đứa ngốc.
Lúc công được sủng cũng có thể sủng tới trời a ^_^!