Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 76 : Khoang đông lạnh – đây là ba ba phương tử khiêm của anh

Ngày đăng: 04:26 19/04/20


Lúc Lạc Phi cùng Mạc Lâm tiến vào phòng làm việc, Tư Nặc đã viết tốt phương án trị liệu



Thấy sắc mặt Mạc Lâm tốt hơn rất nhiều, Tư Nặc liền trực tiếp hỏi: “Lạc Phi đã nói cho con biết rồi đúng không? Quyết định của con thế nào?”



Mạc Lâm bình tĩnh nói: “Con đồng ý phối hợp trị liệu.”



Tư Nặc đứng lên đi tới bên cạnh hai người, ôn nhu nói: “Không cần lo lắng, kỹ thuật này hiện giờ đã rất hoàn thiện, chú sẽ chặt chẽ quan sát tình huống của con, không để con xuất hiện chút ngoài ý muốn nào.”



Mạc Lâm gật đầu: “Cám ơn chú.”



“Để chú dẫn con đi xem, để con trực tiếp quan sát khoang đông lạnh.”



Dưới sự dẫn dắt của Tư Nặc, Lăng An, Bố Lai Đắc, Lạc Phi cùng Mạc Lâm cùng đi tới khu đông lạnh của bệnh viện, vừa tiến vào hơi này, một làn hơi lạnh liền đập thẳng vào mặt, nhiệt độ nơi này rất thấp, trong phòng bệnh không có giường, chỉ có những khoang đông lạnh lớn nhỏ bất đồng được làm từ chất liệu đặc biệt, mặt ngoài là thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy bộ dáng người ngủ bên trong—- có người già bảy tám mươi tuổi, cũng có con nít vài tuổi, tất cả bọn họ đều nhắm mắt ngủ say bên trong, tựa hồ hết thảy bên ngoài không liên quan tới bọn họ.



Bên ngoài khoang thuyền có dán bàng thông tin cùng số liệu cơ bản của người bệnh, Mạc Lâm thấy có một đứa bé rất đáng yêu, không khỏi dừng bước.



Đứa bé thoạt nhìn chỉ mới ba bốn tuổi, cả thân mình ngâm trong một chất lỏng màu lam kỳ quái, bên ngoài khoang thuyền có thiết bị cung ứng dưỡng khí cùng dinh dưỡng, chất lỏng màu lam không ngừng tuần hoàn, đứa nhỏ nhắm chặt mắt, môi tái nhợt không hề có huyết sắc, giống như đã chết.



Trái tim Mạc Lâm thít chặt—- mình cũng sắp biến thành như vậy sao? Bị bỏ vào khoang đông lạnh kín mít, giống như tiêu bản nhân loại. Thân thể không hề bị ý chí chi phối, vận mệnh cũng bị bác sĩ điều khiển, giống như một vật thí nghiệm vậy.



Thấy một màn như vậy, trong lòng Lạc Phi cũng rất khó chịu, nhịn không được ôm chặt bả vai Mạc Hàm.



Tư Nặc phát hiện sắc mặt Mạc Lâm tái nhợt, liền ôn nhu giải thích: “Loại chất lỏng màu lam này có thể đảm bảo cơ thể người bệnh để trong khoang bao lâu cũng không hư thối, trong khoang cũng cung ứng dưỡng khí, mỗi ngày sẽ đổi mới dịch dinh dưỡng. Từ bên ngoài nhìn vào có vẻ không quá thoải mái, thế nhưng ngủ bên trong kỳ thực không có bất cứ tri giác nào.”



Nhìn đứa bé nằm trong khoang, Mạc Lâm khẽ siết nắm tay hỏi: “Đứa nhỏ này, vì sao lại phải nằm trong khoang đông lạnh?”



“Nó bị bệnh tim bẩm sinh, sống đến năm ba tuổi thì trái tim đã không thể duy trì nổi hoạt động sống hằng ngày, vì kiếm trái tim phù hợp, cha mẹ nó đã quyết định tạm thời để nó nằm trong khoang đông lạnh.” Nói tới đây, Tư Nặc đột nhiên trầm mặc vài giây mới bình tĩnh nói: “Trước đây chú cũng từng như vậy, con xem, không phải hiện giờ chú vẫn sống rất tốt sao?”



Mạc Lâm kinh ngạc quay qua nhìn Tư Nặc: “Chú cũng từng bị đông lạnh sao?”



Tư Nặc gật đầu: “Tình huống của chú cũng tương tự đứa bé này, cũng có vấn đề về tim. Khi đó ba ba chú cũng không có cách nào nên dùng cách này để cứu chú. Chú dẫn con tới đây vì muốn để con biết, kỳ thực khoang đông lạnh không đáng sợ như tưởng tượng, suốt mấy năm nằm trong đó, chú hoàn toàn không có ý thức, giống như nằm một giấc mộng thực dài thực dài thôi.”



Tư Nặc không nói người nằm trong đó không khó chịu là vì bọn họ mất đi ý thức, căn bản không biết khoảng thời gian đó phát sinh chuyện gì.



Khó chịu chính là thân nhân của bọn họ.



Cha mẹ đứa nhỏ này cứ cách vài ngày sẽ dành thời gian đến xem, mỗi lần nhìn dáng vẻ đứa bé ngủ say, mẹ nó vẫn luôn rớt nước mắt, nó đã nằm trong khoang ba năm, vẫn chưa tìm được trái tim thích hợp, hiện giờ nhóm bác sĩ trị liệu đang nghĩ tái tạo một trái tim khỏe mạnh cho bé.



Nhìn sắc mặt tái nhợt của đứa nhỏ, trái tim Mạc Lâm co rút đau đớn.



Thế nhưng nghĩ lại, đứa bé nhỏ như vậy vì muốn sống sót cũng dám nằm vào khoang đông lạnh tiếp nhận trị liệu, mình là một người trưởng thành vì sao phải sợ chứ?



Mạc Lâm hít sâu, cố bình tĩnh nói: “Chuyện này con phải trở về thương lượng với cha một chút.”



Tư Nặc: “Tốt nhất con nên thuyết phục người nhà đồng ý, một khi con nằm vào khoang đông lạnh thì muốn giấu cũng không được, không bằng cứ để bọn họ sớm chuẩn bị tâm lý.”



Mạc Lâm gật gật đầu: “Con hiểu.”
Phương Tử Khiêm thấp giọng đánh gãy lời đối phương: “Chuyện đã phát sinh không có cách nào thay đổi, quan trọng là tương lai. Tuy liệu pháp đóng băng có chút tàn nhẫn nhưng nếu nghĩ thoáng một chút, không phải như vậy Lâm Lâm sẽ sống sót sao? Chuyện khác không quan trọng, em chỉ muốn con mình có thể hảo hảo sống sót, phải khỏe mạnh, phải hạnh phúc.”



“…” Không ngờ ở thời điểm mấu chốt, Phương Tử Khiêm còn lý trí hơn cả ông như vậy.



Trầm mặc một lát, Mạc Khải Minh mới hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Có phải em vẫn luôn hối hận khi kết hôn với anh không?”



Phương Tử Khiêm không nói gì.



Mạc Khải Minh nhắm mắt lại: “Nếu em không muốn ở cùng một chỗ với anh, chờ sau này Lâm Lâm tỉnh lại, anh sẽ trả tự do cho em.”



Phương Tử Khiêm vẫn trầm mặc.



Ngoài cửa sổ bắt đầu có mưa rơi, giống như ngày đó ông từ bệnh viện khang phục trở về nhà. Mưa tí tách văng lên cửa sổ thủy tinh, Mạc Khải Minh lái cơ giáp đưa ông về nhà, hai người trầm mặc suốt chặng đường, lúc gần tới nhà, Mạc Khải Minh mới nhét một cây dù vào tay Phương Tử Khiêm, thấp giọng nói: “Sau khi em bỏ trốn, anh vẫn luôn lo lắng cho em, tìm kiếm em suốt một năm trời. Anh thực sự rất thích em, em không cần phải dùng phương thức này để tránh né anh, em có thể hủy bỏ hôn ước, anh…. Anh cũng không cưỡng ép em phải gả cho anh nữa.”



Bỏ trốn trong tiệc cưới làm Mạc Khải Minh mất mặt trước mấy trăm khách mời, Mạc Khải Minh lập tức trở thành trò cười trong thương giới.



Thế nhưng một năm sau khi Mạc gia cùng Phương gia bắt tay tìm được Phương Tử Khiêm, ông bị nhóm trưởng bối mắng té tát, nhưng Mạc Khải Minh thì không hề nói một câu nặng lời, ngược lại ở bên giường bệnh săn sóc chiếu cố ông, còn chủ động nói ông có thể hủy bỏ hôn ước.



Phương Tử Khiêm nhớ rõ, sắc mặt khổ sở cùng cực của Mạc Khải Minh khi nói hủy bỏ hôn ước giống hệt như lúc này.



Khi ấy tự dưng ông có chút mềm lòng, không hủy bỏ hôn ước, cộng thêm áp lực từ trưởng bối trong nhà, cuối cùng Phương Tử Khiêm cũng thỏa hiệp kết hôn với Mạc Khải Minh.



Sau khi kết hôn Mạc Khải Minh vẫn rất tôn trọng Phương Tử Khiêm, ông không muốn thân thiết, hai người liền chia phòng ngủ riêng, qua rất nhiều năm mới dấu hiệu trong một lần ngoài ý muốn, mang thai sinh ra một cặp song sinh.



Hiện giờ cẩn thận ngẫm lại, kỳ thực từ khi kết hôn tới nay Mạc Khải Minh vẫn luôn đối xử với ông rất tốt, bao dung hết thảy hành vi tùy hứng của ông, hiện giờ có hối hận cũng không phải đã kết hôn với Mạc Khải Minh, mà là lúc trẻ bọn họ không ý tức được sự nguye hiểm của Mạc Khải Phong, làm đứa nhỏ vừa mới chào đời đã chết non, còn làm Mạc Lâm thì chịu khổ nhiều như vậy.



Phương Tử Khiêm cố nén nước mắt, hít một hơi thật sâu, nhìn Mạc Khải Minh nói: “Anh nói ngốc nghếch gì vậy, trả tự do cho em? Chẳng lẽ anh muốn ly hôn với em à?”



Mạc Khải Minh giật mình: “Em… chẳng lẽ không phải em vẫn luôn muốn rời khỏi anh sao?”



Phương Tử Khiêm đột nhiên ôm chầm lấy Mạc Khải Minh, dán mặt vào lồng ngực đối phương, thấp giọng nói: “Anh là đứa ngốc à? Mấy năm nay em ẩn trong nơi bí mật nhưng không phải vẫn luôn thời thời khắc khắc giúp anh để ý tập đoàn Phong Dương à? Nếu em muốn rời khỏi anh, em có mấy trăm loại phương pháp để anh không tìm được em.”



Mạc Khải Minh hiểu được ý Phương Tử Khiêm, ánh mắt hiện lên một tia kinh hỉ: “Em… em không phải chán ghét anh sao?”



Phương Tử Khiêm thực vô ngữ: “Nếu em chán ghét anh thì làm sao có Lâm Lâm tồn tại.”



“… …”



Phương Tử Khiêm nắm nhẹ lấy tay đối phương: “Em cũng không hối hận đã kết hôn với anh, em chỉ hối hận không bảo vệ tốt con chúng ta. Năm đó chúng ta đã không thể bảo vệ Mạc Hàm, hiện giờ tuyệt đối không thể mất đi Mạc Lâm. Chúng ta hãy cùng con trai vượt qua cửa ải khó khăn này, đừng để nó chịu chút áp lực nào, an tâm mà ngủ, được không?”



Trong lòng Mạc Khải Minh thực chua xót, dùng sức ôm lấy Phương Tử Khiêm, nghẹn ngào nói: “Hảo.”



Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi không ngừng, hệt như rơi vào lòng người, tuy rất khổ sở khi con trai bị đông lạnh nhưng nghĩ tới tương lai nó có thể hảo hảo sống sót, người yêu cũng trở về bên người, Mạc Khải Minh cảm thấy ông trời cuối cùng cũng chiếu cố mình, lần này ông nhất định sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ vợ con, không để bọn họ chịu thêm chút khổ sở nào nữa.



…(cont)…