Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam
Chương 77 : Ước định – chúng ta ước định đi?
Ngày đăng: 04:26 19/04/20
Bởi vì người nhà Mạc Lâm đồng ý phương án trị liệu đông lạnh, Tư Nặc liền an bài bên bệnh viện, xác định thời gian vào tuần sau.
Tháng trước ban giám độc tập đoàn Phong Dương đã quyết định để Mạc Hàm đảm nhiệm chức vụ phó giám đốc, một khi Mạc Lâm bị đông lạnh thì không có cách nào dùng thân phận Mạc Hàm tới tập đoàn Phong Dương nhận chức, Mạc Lâm cứ lo lắng cho mấy hạng mục mà mình đang quản lý, Phương Tử Khiêm an ủi: “Con cứ an tâm chữa bệnh, bên công ty cứ giao cho ba ba.”
Mạc Lâm có chút ngoài ý muốn: “Ba ba nguyện ý quay về tập đoàn Phong Dương làm việc à?”
Anh cứ nghĩ ba ba không thích ở bên cạnh cha nên mấy năm nay mới ẩn trong bóng tối.
Sắc mặt Phương Tử Khiêm thực ôn nhu, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai con trai: “Yên tâm, công việc con phụ trách, ba ba sẽ giúp con xử lý. Lúc con khỏe mạnh quay về tập đoàn làm việc, ba ba vẫn tiếp tục ở công ty với con cùng cha con, sẽ không đi nữa.”
Mấy năm nay cứ ẩn trong bóng tối, rất ít khi đoàn tụ với cha con Mạc Lâm, ông vẫn không làm tốt trách nhiệm của một người ba ba. Mạc Lâm gặp chuyện không may, ông cũng có trách nhiệm. Vì thế lần này Phương Tử Khiêm không muốn rời đi nữa, sinh mạng có hạn, ông nên tận dụng thời gian để ở bên cạnh alpha và con trai mình.
Mạc Lâm không ngờ mình bị bệnh cư nhiên lại có thể làm ba ba cùng cha hòa hảo, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn. Anh không khỏi mỉm cười, nhìn ba ba vẫn luôn cao lãnh của mình: “Biết được quyết định này của ba ba, cha nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Phương Tử Khiêm cũng mỉm cười: “Con không vui sao?”
Mạc Lâm gật đầu: “Đương nhiên là vui rồi.” Anh dừng lại một chút mới ôn nhu nói: “Con biết, cái chết của anh trai là gút mắt trong lòng ba ba, thế nhưng chuyện này đã qua rồi, sau này con chính là Mạc Hàm, cũng là Mạc Lâm, con sẽ thay thế anh trai bầu bạn bên cạnh ba ba.”
Phương Tử Khiêm vươn tay ôm lấy con trai: “Hảo, ba ba chờ con tỉnh lại, con cứ coi như mình ngủ một giấc dài đi.”
Mạc Khải Minh ở ngoài cửa, nghe thấy hai cha con nói chuyện, hốc mắt không khỏi chua xót, hít sâu một hơi mới nhịn xuống xúc động muốn khóc—- ông không cầu tài phú quyền lợi, thậm chí nguyện ý từ bỏ hết những thứ ngoài thân này, chỉ cầu hai người thân yêu nhất được bình an vui vẻ.
Tử Khiêm đã trở lại, Mạc Lâm sắp trị liệu đóng băng, chờ đến ngày Mạc Lâm tỉnh lại, một nhà ba người có thể đoàn tụ, như vậy là đủ rồi.
******
Bởi vì Phương Tử Khiêm tự thân xuất mã, hiệu suất làm việc cực cao, công tác giao tiếp bên tập đoàn Phong Dương tiến hành vô cùng thuận lợi.
Chẳng qua, Phương Tử Khiêm trên danh nghĩa đã là một người chết, vì thế lần này ông đổi một thân phận mới gọi là Mạc Khiêm, đối với một hacker hàng đầu như ông mà nói, muốn giả tạo thẻ thân phận qua mặt khâu kiểm tra của ban nhân sự tập đoàn Phong Dương không phải việc khó, rất nhanh mọi người đều biết Mạc Hàm không thể tới tập đoàn làm việc, tạm thời do một người gọi là Mạc Khiêm thay thế, Mạc tổng đối với người này rất tốt, tự mình dẫn Mạc Khiêm khảo sát các ban ngành trong tập đoàn.
Mọi người không biết Mạc Khiêm là thần thánh phương nào, chỉ biết Mạc Khải Minh rất coi trọng người này, ngàn vạn lần không thể đắc tội.
Chuyện bên công ty không cần Mạc Lâm quan tâm, mấy hôm nay anh khá nhàn rỗi, có chút nhớ Lạc Phi, vì thế liền gửi tin: “Ba ba anh hỗ trợ giải quyết chuyện công ty, anh rảnh rỗi không có việc gì làm. Cuối tuần này mới trị liệu, trước khi bị đóng băng anh muốn đi dạo chơi một chút, em có thể bồi anh không?”
Lạc Phi lập tức hồi phục: “Đương nhiên, tùy thời đợi lệnh!”
Hứa hẹn như vậy hệt như một liều thuốc trấn an mạnh mẽ đối với Mạc Lâm, xua tan hết thảy bất an trong lòng anh.
Mạc Lâm ngẩng đầu, chống lại ánh mắt ôn nhu của Lạc Phi, cười khẽ nói một tiếng: “Hảo.”
Lạc Phi lập tức kích kích động cúi đầu hôn Mạc Lâm, ôm chặt anh vào lòng.
*****
Tuần sau, Tư Nặc tỉ mỉ kiểm tra các số liệu cơ thể Mạc Lâm một lần nữa, xác nhận có thể tiến hành trị liệu đông lạnh.
Ngày nhập viện, Mạc Khải Minh, Phương Tử Khiêm tự mình tới bệnh viện, Lạc Phi tự nhiên cũng không vắng mặt, ngay cả nhóm bằng hữu Y Mạn, Phất Lan Khắc, Khải Tư nghe thấy tin tức cũng vội vàng chạy tới, mọi người cùng ăn bữa cơm, sau đó trong sự quan tâm của người nhà, người yêu cùng bằng hữu, Mạc Lâm tiến vào khoang đông lạnh.
Mạc Lâm nằm vào trong khoang, dụng vụ bắt đầu vận chuyển, chất lỏng màu lam bắt đầu được truyền vào khoang, thân thể anh cảm nhận được cơn giá lạnh thấu tận xương, đầu tiên là tay chân mất đi tri giác, sau đó toàn thân cũng vậy.
Lúc này ý thức Mạc Lâm vẫn còn thanh tỉnh, toàn thân không thể khống chế, người bình thường nhất định sẽ rất sợ hãi, thế nhưng Mạc Lâm lại rất bình tĩnh, bởi vì anh đã chuẩn bị tốt tâm lý, muốn dùng thâm tình thoải mái bình thản nhất tiếp nhận loại trị liệu này.
Mạc Lâm nhắm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc hoàn toàn mất đi ý thức.
Quá trình đóng băng phải tiến hành trong phòng vô khuẩn nên người nhà không thể tiến vào, chỉ có Tư Nặc bồi bên cạnh Mạc Lâm.
Thấy Mạc Lâm nhắm mắt lại, Tư Nặc liền thấp giọng nói: “Đừng sợ, chờ đến khi tỉnh lại hết thảy sẽ tốt.”
Mạc Lâm gật đầu, cảm giác ý thức dần dần bị rút ra khỏi đại não.
Sau đó, anh nghe thấy Tư Nặc thấp giọng nói một câu: “Lạc Phi nhờ chú chuyển lời cho con, nhớ kỹ ước định, nó yêu con.”
“… …”
Thân thể bị đông lạnh không còn tri giác thế nhưng trái tim lại dâng lên một tia ấm áp.
Cám ơn em, Lạc Phi, anh cũng yêu em.
Anh sẽ nhớ kỹ ước định của chúng ta, chờ tỉnh lại rồi anh sẽ cùng một chỗ với em, chúng ta vĩnh viễn không xa rời nữa.
…(cont)…