Tinh Tế Kết Hôn Chỉ Nam

Chương 81 : Mạc lâm bảo hộ – đời này chỉ yêu một mình anh

Ngày đăng: 04:26 19/04/20


Lâm Viễn nằm trên giường giận dỗi, trừ bỏ tức Lạc Phi dám lén dấu hiệu Mạc Hàm trước khi kết hôn, quan trọng hơn là chuyện lớn như vậy mà Lạc Phi cùng Tây Trạch cư nhiên thông đồng lừa ông! Xem ông không tồn tại sao?



Đang tức giận tới ngủ không yên thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, là Tây Trạch cười tủm tỉm tiến vào.



Lâm Viễn liếc mắt xem thường, xoay người lại ngủ. Thế nhưng trải qua mấy năm tôi luyện, da mặt Tây Trạch đã dày hơn cả tường hoàng cung, ông đi tới giường ngồi xuống, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Viễn, ôn nhu nói: “Tiểu Viễn, em còn giận à?”



Lâm Viễn kéo chăn trùm kín đầu, âm thanh của Tây Trạch lại càng ôn nhu hơn: “Chuyện này quả thực là cha con tụi anh không đúng, lúc Lạc Phi nói rõ với anh, anh đã muốn nói với em rồi, thế nhưng đoạn thời gian ấy lại bận chuyện bên hiệp hội tới sức đầu mẻ trán, cộng thêm Mạc Hàm lại đang bị đông lạnh trong bệnh viện, không biết đến lúc nào mới tỉnh lại, cho dù biết thì em lại càng lo lắng hơn mà thôi, anh với con sợ em lo lắng, sốt ruột mới tạm thời giấu chuyện này đi, tính toán chờ Mạc Hàm tỉnh lại sẽ nói cho em biết.”



Thấy Lâm Viễn vẫn không thèm để ý tới mình, Tây Trạch dứt khoát cúi người ôm cả người và chăn vào lòng: “Nếu em thực sự vẫn còn giận, anh kêu Lạc Phi qua cho em đập một trận, được không?”



“…” Nói gì vậy? Gọi con tới đập một trận, đây là phương thức giải quyết vấn đề của bệ hạ à?



Lâm Viễn bị chọc cười, xốc chăn trừng mắt: “Em không muốn đánh Lạc Phi, bây giờ chỉ muốn đánh anh thôi!”



Tây Trạch lập tức sáp mặt qua: “Được được, anh ở ngay đây này, em đánh đi, cam đoan không đánh trả.”



“… …” Quả thực là không nỡ đánh đối phương, Lâm Viễn buồn bực xoay mình, Tây Trạch lập tức mặt dày cởi giày leo lên giường, từ phía sau ôm Lâm Viễn vào lòng, thấp giọng nói: “Lúc trước ở trên phi thuyền dấu hiệu em, tâm tình của anh kỳ thực cũng rất thấp thỏm, đừng nghĩ rằng alpha dấu hiệu omega là chiếm tiện nghi, tình huống đó chúng ta không thể nào khống chế được, anh tin tưởng Lạc Phi cũng vậy, có cho nó mười lá gan nó cũng không có khả năng cưỡng ép dấu hiệu Mạc Hàm, phẩm hạnh con mình thế nào, em còn không rõ sao?”



Nghe người phía sau ôn nhu giải thích, lửa giận trong lòng Lâm Viễn cuối cùng cũng dần dần bình ổn lại, trầm mặc một lát mới nói: “Kia chuyện hôn sự của Lạc Phi với Mạc Hàm, anh không phản đối à?”



“Đương nhiên, nếu hai đứa nhỏ yêu thương lẫn nhau, anh rất vui vẻ thúc đẩy đoạn nhân duyên này. Mạc Hàm tuổi trẻ tài cao, anh rất thưởng thức nó, có thể lấy được nó là phúc của Lạc Phi.”



“Em cũng không phản đối, hôm nào bảo Lạc Phi dẫn Mạc Hàm về cung đi, hảo hảo thương lượng chuyện hôn sự.”



Tây Trạch vui vẻ, ôm chặt Lâm Viễn nói: “Em không tức giận nữa à?”



Lâm Viễn lầm bầm: “Em có nhỏ nhen vậy sao?”



Tây Trạch biết rõ người này giận mau cũng nguôi mau, trong lòng mềm nhũn, xoay người Lâm Viễn lại, nhẹ nhàng hôn lên môi bầu bạn, mỉm cười nói: “Chúng ta ở cùng một chỗ đã hơn hai mươi năm, con trai cũng sắp kết hôn rồi, em xem, anh vẫn yêu em như vậy.”



Mặt Lâm Viễn hơi đỏ ửng, trừng mắt nói: “Đã bao nhiêu tuổi rồi còn nói mấy lời buồn nôn này, thực không biết xấu hổ.”



Tây Trạch tiến tới bên tai Lâm Viễn, cười khẽ: “Anh còn muốn làm những chuyện càng không biết xấu hổ hơn nữa.”



Nói xong liền xoay người đè bầu bạn xuống giường, nhanh chóng cởi bỏ quần áo Lâm Viễn, trong phòng ngủ rất nhanh liền vang lên âm thanh làm người ta đỏ mặt tim đập.



******



Lạc Phi ở trong phòng, lòng nóng như lửa đốt, sợ ba ba thực sự tức giận mà không đồng ý chuyện hôn sự này.



Không ngờ phụ vương rất hiểu tình tình bầu bạn nhà mình, biết làm thế nào để dỗ vợ. Sáng hôm sau, Lâm Viễn liền hết giận, gọi Lạc Phi qua ăn sáng, còn chủ động hỏi: “Con cùng Mạc Hàm tính toán khi nào kết hôn?”



Lạc Phi vừa mừng vừa sợ: “Ba ba đồng ý ạ?”



Lâm Viễn liếc trắng mắt: “Ta vốn không có ý phản đối, ta mới không phải dạng cha mẹ không nói đạo lý ấy, chỉ là tức con gạt ta mà thôi!”



Lạc Phi vội nói: “Về sau con không dám nữa, có chuyện gì nhất định sẽ lập tức nói với ba ba.”



Lúc này Lâm Viễn mới vừa lòng gật đầu: “Tìm thời gian thích hợp dẫn Mạc Hàm trở về gặp chúng ta đi.”



Lạc Phi gãi đầu: “Qua vài ngày nữa đi ạ, bên gia trưởng bên kia, con còn chưa nói rõ.”
Nhiều năm nữa, khi Lạc Phi trở thành bệ hạ, áp lực mà con trai phải đối mặt lại càng nhiều hơn, ngôn hành cử chỉ đều phải cẩn trọng, kia không phải cuộc sống mà Mạc Lâm mong muốn.



Sau khi Mạc Lâm quay vào trong nhà, Phương Tử Khiêm cau mày nói: “Con nên suy nghĩ cẩn thận, đừng để xúc động nhất thời mê hoặc, vương tử phi không dễ làm đâu. Con lại không hiểu quân sự chính trị, liệu con có quen được với cuộc sống trong cung không? Tương lai Lạc Phi trở thành bệ hạ, con còn phải đi theo cậu ta tham dự hoạt động.”



Mạc Lâm nhìn ba ba, ánh mắt vô cùng kiên định: “Con không xúc động, con đã suy nghĩ rất lâu mới làm ra quyết định này. Trước kia vẫn luôn nghĩ, tương lai mình sẽ cưới một cô gái ôn nhu săn sóc về nhà, thế nhưng sau khi gặp Lạc Phi, con mới hiểu được cảm giác thích một người là thế nào. Con rất thích Lạc Phi, con cảm thấy em ấy vừa đáng yêu lại ôn nhu, còn đặc biệt có đảm đương, ở cùng một chỗ với người như vậy, con thực hạnh phúc. Những vấn đề ba ba nói con cũng nghĩ tới, con nguyện ý vì em ấy mà thay đổi. Hơn nữa kết hôn là con đề nghị trước, là con chủ động cầu hôn với em ấy, người tốt như vậy, con không muốn bỏ qua.”



Mạc Khải Minh: “…”



Phương Tử Khiêm: “… …”



Con trai thực lợi hại, cư nhiên chủ động cầu hôn đại hoàng tử?



Hai người cha xoay mặt nhìn nhau, cũng không biết vậy là tốt hay xấu.



Mạc Lâm nghiêm túc nói: “Từ nhỏ đến lớn, con chưa từng cầu hai người gì cả, lần này coi như con cầu hai người để con cùng Lạc Phi ở cùng một chỗ.”



Chống lại ánh mắt nghiêm túc của con trai, trong lòng Phương Tử Khiêm thực chua xót.



Quả thực ngay từ lúc nhỏ Mạc Lâm đã rất kiên cường, cho dù lần bị Mạc Khải Phong bắt cóc được cứu ra, khi ấy tuổi còn rất nhỏ nhưng không hề oán hận câu nào, ngược lại thực cảm thông quyết định giả trang thành thân phận Mạc Hàm để giúp hai cha. Thế nhưng hiện giờ vì Lạc Phi, Mạc Lâm cư nhiên lại mở miệng cầu xin hai người.



Mạc Khải Minh thấp giọng hỏi: “Con thích cậu ta đến vậy sao? Không phải cậu ta thì không được?”



Mạc Lâm kiên định gật đầu: “Đúng vậy, không phải em ấy thì không được.”



Mạc Khải Minh trầm mặc một lát rồi hỏi Phương Tử Khiêm: “Em cảm thấy thế nào?”



Phương Tử Khiêm cau mày, hiển nhiên không cao hứng.



Thế nhưng con trai đã mở miệng cầu xin như vậy, ông cũng không nhẫn tâm trực tiếp cự tuyệt, chỉ đành nghĩ cách hòa hoãn: “Lạc Phi vừa mới tốt nghiệp, vẫn chưa có vị trí vững vàng, con cũng cần quay về tập đoàn Phong Dương làm việc, hai đứa đều còn rất trẻ, không cần sốt ruột kết hôn. Trước cứ tạm hoãn lại một thời gian đi, để chúng ta kiểm nghiệm xem tình cảm của nó đối với con sâu đậm thế nào. Ngoài miệng nói dễ nghe thế nào cũng vô dụng, nếu nó có thể chứng minh mình thật lòng yêu con, có thể làm con hạnh phúc, ba ba cũng không phản đối nữa.”



Ba ba nói rất có đạo lý, Mạc Lâm chỉ đành lùi bước: “Chậm nhất là giáng sinh năm sau, được không?”



Phương Tử Khiêm gật đầu: “Nếu đến khi đó hai đứa vẫn còn thích nhau, kiên trì muốn kết hôn, ba ba sẽ tổ chức cho con một hôn lễ thực long trọng.”



Mạc Lâm gật đầu: “Hảo, quyết định như vậy.”



Dù sao hai người cũng sớm nhận định lẫn nhau, nhất định có thể vượt qua khảo nghiệm này, cũng không cần quá rốt ruột lập tức làm hôn lễ.



Mạc Lâm nhanh chóng báo tin này cho Lạc Phi, đồng thời còn kèm theo một câu—- em yên tâm, đời này hoặc là vĩnh viễn không kết hôn, nếu kết hôn, một nửa khác của anh chỉ có thể là em.



Lạc Phi cảm động tới nóng hốc mắt.



Omega của mình kiên định như vậy, cậu thực sự không yêu sai người.



Lạc Phi trả lời: em cũng vậy, đời này chỉ yêu một mình anh.



Nhìn thấy tin này, khóe miệng Mạc Lâm không khỏi cong lên.



…(cont)…