Tinh Thần Biến
Chương 131 : Vị bốc tiên tri
Ngày đăng: 23:18 19/04/20
Nội cốc cách Xích Huyết Lĩnh không quá trăm vạn dặm. Tốc độ Tần Vũ bây giờ nhanh gấp gần chục lần so với khi xưa, với tốc độ tốc phi hành nhanh chóng này, chỉ trong một ngày là đã đến nội cốc. Tốc độ như vậy thì ngay cả những Tử Sát Giao Long của Cửu Sát Điện cũng không dám tưởng tượng.
Lưu Tinh hậu kỳ cao thủ không hề thua kém so với tu tiên giả Đổng Hư hậu kỳ, dựa vào tốc độ và tính ngưng tụ của công kích. Thậm chí có thể nói tốc độ cao nhất của cao thủ Lưu Tinh hậu kỳ còn nhanh hơn tu tiên giả Đổng Hư hậu kỳ một chút, do vậy có thể tưởng tượng được tốc độ của Tần Vũ nhanh đến mức nào.
Tần Vũ bay đến cửa nội cốc, nhìn sơ một lượt, sơn mạch xung quanh nối tiếp nhau, nếu là ngoại nhân thì căn bản không cách nào nhìn ra nơi đây ẩn tàng một nội cốc..
- Lưu Tinh đại ca, không, Tần Vũ đại ca.
Một nữ hài áo tím chừng mười mấy tuổi xuyên qua xuyên lại trong rừng cây thực vật bước ra, vừa thấy Tần Vũ liền hưng phấn kêu to. Tần Vũ quay đầu lại nhìn, không ngăn được nụ cười:
- Tiểu Yến Tử, sao ngươi lại xuất cốc?
- Trong cốc chán lắm mà, ra ngoài đi vòng vòng chơi.
Yến Tử chun cái miệng nhỏ nhắn lại nói, Tử Sắc Ngư Lân nơi my tâm phát sáng, mái tóc màu tím dài ngang hông tung bay.
Đôi mắt Yến Tử đột nhiên lóe sáng, nói:
- Tần Vũ đại ca, đi nào, theo ta vào trong cốc, nếu Lập Nhi tỉ tỉ mà biết đại ca trở về, nhất định sẽ rất cao hứng. Nhanh lên, đừng lề mề chậm chạp như vậy.
Yến Tử nói xong liền kéo tay Tần Vũ chạy thẳng vào vách núi.
Thân hình Tần Vũ và Yến Tử vừa tới vách núi biến mất không còn thấy đâu nữa.
Tiến vào trong cốc, Tần Vũ nhìn khung cảnh cây cối quen thuộc đó, trong mắt không khỏi ngời sáng. Lúc trước, hắn sinh sống tại đây trong suốt ba năm ròng. Giờ quay lại cốc, Tần Vũ phảng phất có cảm giác như mình đã thoát ly khỏi máu tanh ngoài cốc mà khôi phục lại tâm linh yên tĩnh.
"Tang…"
Một tiếng huyền cầm ngân lên, tiếng đàn quen thuộc lại vang lên. Tần Vũ đứng ngoài căn nhà bằng trúc, không kìm được nhắm mắt lại yên lặng lắng nghe, khóe miệng cũng lộ nét cười. Nghe tiếng đàn, thời gian trôi qua thật nhanh.
Đàn ngưng, Tần Vũ từ từ mở mắt ra.
Đến giờ Tần Vũ mới phát hiện Yến Tử đã sớm vào trong căn nhà trúc, lúc này có một số tu yêu giả đã tụ tập lại. Những tu yêu giả này đều là người trong cốc, bọn họ với Tần Vũ biết nhau rất rõ, mọi người cùng cất tiếng chào hỏi nhau.
- Lưu Tinh, ồ, đúng rồi, là Tần Vũ đại ca. Một tên mập lưng đeo mai rùa hưng phấn chạy tới reo lên.
Tần Vũ nhìn thấy liền cười:
- Ra là chú mập, lại còn chú gầy nữa. Bạch Giáp, gần đây Hầu Phí vắng mặt, không còn ai muốn đánh các ngươi, cuộc sống thật là thư thản ha?
Tần Vũ cười nói với đám tu yêu giả đứng trước mặt.
Tên mập mang mai rùa lúc lắc hai cái đầu, đắc ý nói:
- Đương nhiên là thư thản, ta có thể ngủ một giấc ba ngày ba đêm cũng chẳng ai đến quấy rầy,chưa kể còn cùng mấy tên chơi cờ, cờ vây Lan thúc dạy rất thú vị.
- Chỉ là…
Tên mập nhăn mày:
- Thỉnh thoảng lại nhớ đến Hầu lão đại, lạ thật.
Tên Bạch Giáp mang hai thanh tiêm đao cũng đang chìm trong suy nghĩ, giống như cũng có chút nhớ tới Hầu Phí.
- Ngươi đó, thật là mâu thuẫn quá. Tần Vũ cười đùa nói:
- Lập Nhi và Lan Thúc vẫn nhắc đến trong tộc, thực ra là tộc gì ?
Tần Vũ ngẫm nghĩ một lúc cũng không có kết quả gì, bất quá tâm tình của Tần Vũ lúc này cũng không tệ, bởi vì hắn cảm giác quan hệ giữa hắn và Lập Nhi như đã xích gần lại.
*****************************
Trong tám động phủ dưới trướng Cửu Sát Điện, gần với Xích Huyết động phủ là Cự Giáp động phủ.
Tên của động chủ Cự Giáp động là Phục Hào.
Lúc này, Phục Hào nằm phưỡn cái bụng tròn quay như có chửa trên chiếc ghế dựa trơn bóng được điêu khắc từ một khối ngọc cự đại, hai thị nữ đứng bóp vai, hai thị nữ đấm chân, lại thêm hai thị nữ đứng hai bên cung kính đút các loại hoa quả trân quý vào miệng Phục Hào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Trong Bát đại động phủ, nói về tham lam nhất, béo tròn nhất, chính là gã Phục Hào này. Thực lực Phục Hào không thể coi là mạnh, căn bản không bằng được Tra Hồng. Hắn chẳng qua chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng ngôi báu động chủ lại vững như Thái Sơn.
- Tốt, tất cả đều lui hết đi.
Giọng the thé như thái giám của Phục Hào vang lên. Sáu thị nữ lập tức cúi người lần lượt rời khỏi. Phục Hào sờ cái cằm trắng muốt, chau mày lại ngẫm nghĩ.
Khác với bề ngoài béo tốt, Phục Hào da dẻ trắng nõn cực kỳ, ánh mắt của hắn linh động như đứa trẻ.
"Căn cứ vào tin tức từ hai bên mà đoán, bát điện hạ thực sự đã chết. Bây giờ nhị điện hạ, lục điện hạ, thất điện hạ liên thủ đuổi tới Xích Huyết Động Phủ. Cái chết của bát điện hạ đúng là có liên quan đến Xích Huyết động phủ rồi. Với thân phận của bát điện hạ, sao lại đến Xích Huyết động phủ gần Tiềm Long đại lục này làm gì chứ ?"
Phục Hào tư lự một lúc.
"Hay là có bảo vật ?"
Cho dù Phục Hào có thông minh thế nào, hắn căn bản không biết sự tồn tại của Cửu kiếm, đương nhiên cũng không nghĩ đến.
Đột nhiên.
- Phục Hào.
Một đạo hồng sắc quang mang lóe lên, một bóng người xuất hiện trước mặt Phục Hào.
Người mới đến thân hình ốm nhom, giống như cây gậy thẳng băng. Trên người khoác huyết hồng sắc trường bào, nét mặt lạnh lẽo tàn khốc, nhìn cái bộ mặt đó, ngay cả khi cười cũng khiến cho người khác cảm giác lãnh khốc.
Phục Hào thấy người vừ đến, lập tức mắt lóe sáng đầy vẻ vui mừng, cúi người nói:
- Phục Hào ra mắt Đằng đại nhân. Không biết Đằng đại nhân tìm đến Phục Hào là vì chuyện gì ? Chỉ cần Phục Hào biết, nhất định sẽ không giấu giếm.
Vẻ mặt tươi cười rạng ngời của Phục Hào, phối hợp với thân hình trắng phau mập mạp, thật là khả ái.
- Mấy vị điện hạ nhàn rỗi của Cửu sát điện chắc chắn có truyền lệnh cho ngươi, ta đoán đúng chứ ?
Vị Đằng đại nhân đó cười nói.
Trên mặt thì tươi cười, nhưng ánh mắt lại băng lãnh như hàn tinh.