Tinh Thần Biến

Chương 160 : Trùng thiên sát ý

Ngày đăng: 23:18 19/04/20




Biên dịch, biên tập: Nhiephon

Chẳng mấy chốc đã hơn một tháng.

Bên ngoài kinh thành Minh Vương triều, sớm trước khi Ngôn Tự chân nhân đến Minh Vương triều đã bắt đầu chặt cây đào đất, không những điều động toàn bộ bốn mươi vạn hộ vệ quân của kinh thành còn huy động một số lớn dân chúng giúp đỡ, trong vòng một tháng ngắn ngủi nhanh chóng kiến tạo nên một khu nhà ở.

Các căn nhà này đại đa số là làm bằng gỗ, bằng trúc hoặc là bằng đá, quang cảnh chung quanh thanh u, có suối có cầu, đến cả Ngôn Tự chân nhân khi nhìn thấy cũng tỏ ra hài lòng.

Buổi tối.

Ngôn Tự chân nhân, Hỏa Điền chân nhân, Địch Phong chân nhân cùng bọn Đông Phương Dụ năm đệ tử Triều Dương tông, còn có hoàng đế Chu Nham Minh vương triều và mấy chục thủ hạ yên lặng chờ đợi ở ngoài thành, họ đều biết đêm nay hai nghìn tu tiên giả của Triều Dương tông cùng với các tông phái chung quanh đến đây.

Vốn dĩ chiếu tốc độ ban ngày có thể đến, chẳng qua Ngôn Tự chân nhân nghĩ đến vào ban ngày có khả năng bị dân chúng phổ thông nhìn thấy, vì thế mới bảo bọn người này nán lại ở bờ biển đợi đến đêm khuya mới tiến vào.

"Hai ngàn thượng tiên, hoàng thượng, có đúng là nhiều thượng tiên như thế không?" Một nữ tử thanh tú đứng bên cạnh Chu Nham hỏi nhỏ, nữ tử này chính là một phi tử Chu Nham sủng ái nhất, chuyện này tuy cơ mật nhưng Chu Nham vẫn nói cho phi tử này biết hơn nữa còn dẫn nàng tới đây.

Chu Nham hắng giọng nói nhỏ: "Ta cũng chỉ nghe nói thôi, đừng nói chuyện nữa, yên lặng đợi đi, đến lúc đó sẽ biết."

Chu Nham và đoàn người dưới trướng ai nấy đều thắc thỏm trong lòng.

Thượng tiên, địa vị chí cao trong lòng mỗi phàm nhân tại Tiềm Long đại lục, nếu nói hoàng đế là đỉnh cao của quyền lực, vậy thượng tiên chính là đỉnh cao của thật lực. Điều đó không thể bàn cãi, nhưng tối nay lại có hai ngàn thượng tiên tới đây.

Hai ngàn người a!

"Đến rồi."

Ngôn Tự chân nhân bình thản nói, trên mặt cũng nở nụ cười.

Ba người Ngôn Tự chân nhân, Hỏa Điền chân nhân, Địch Phong chân nhân là người có địa vị như thế nào, tại Đằng Long đại lục tùy tiện điều động hơn vạn tu chân giả cũng là chuyện thường tình, hai ngàn tu chân giả tự nhiên không làm bọn họ kinh ngạc.

Phút chốc, thấp thoáng trên bầu trời đêm đen kịt xuất hiện vô số nhân ảnh, sau đó từ thiên không hạ xuống cực nhanh, chỉ một sát na hai ngàn tu chân giả đã đặt chân lên mặt đất, người dẫn đầu nhìn qua liền trực tiếp cúi người nói: "Triều Dương tông Đông Phương Niệm ra mắt chân nhân."

Sau đó trong hai ngàn tu chân giả chỉ có mấy vị thủ lĩnh tông phái khom người hành lễ, còn các tu chân giả khác đều trực tiếp quỳ xuống, đồng thanh nói: "Ra mắt chân nhân!"

Thanh âm vang rền, bất quá hôm nay đã có lệnh giới nghiêm ban đêm, không có bất kì dân chúng nào dám ra nhìn.

"Đông Phương tông chủ, chư vị tông chủ, tạm thời nghỉ ngơi một, hai ngày, việc truy tìm Hắc sắc ngọc hạp qua vài ngày nữa hãy nói. Các ngươi không cần lo lắng, các tông phái trong phạm vi ngàn vạn dặm đã phái nhân mã tới đây, chỉ có lộ trình hơi xa nên vài ngày nữa mới tới." Ngôn Tự chân nhân bình thản cười nói.

Đông Phương Niệm nói: "Chân nhân có lệnh chúng tôi tự nhiên phải tuân theo. Chân nhân, tiểu nhi thời gian qua có làm phiền chân nhân không."

Ngôn Tự chân nhân vuốt râu cười: "Đông Phương tông chủ quả biết dạy con, Đông Phương tiểu tử xác thật rất lễ phép."

Lúc này tim của hoàng đế Minh Vương triều Chu Nham cùng ái phi và chúng thuộc hạ đang đập thình thịch. Nghe nói có hai nghìn thượng tiên là một chuyện, còn tận mắt nhìn thấy hai nghìn thượng tiên từ không trung bay xuống lại là một chuyện khác.

Ngự kiếm phi hành.

Trong mắt phàm nhân, chỉ cần phi hành được trong không trung chính là tiêu chí của thượng tiên. Bình thường nhìn thấy một thượng tiên bay ngang chân trời đã kinh hãi không thôi. Hôm nay thượng tiên đầy trời bay xuống, đám người này đều kinh hãi ngẩn người ra.

Chu Nham dầu gì cũng là hoàng đế, sức chịu đựng tương đối mạnh, bước lên một bước cung kính nói: "Đông Phương tông chủ. Khu nhà ở đã sớm được chuẩn bị xong, chuyên dành để cho các vị cư ngụ."

Đông Phương Niệm nhìn khu nhà cách đó không xa hài lòng gật đầu.
Tần Vũ không ngừng hỏi, lúc này cả người hắn như muốn phát cuồng.

Tần Đức mỉm cười nhìn Tần Vũ: "Vũ nhi, bình tĩnh chút. Bất quá chỉ bị chặt tay, cũng chưa mất đi tính mệnh, phụ vương biết tính cách của con, ta cũng không giấu con nữa. Đúng, thượng tiên của Minh Vương triều vốn có hai, nhưng hiện tại đã là năm, trong đó một người còn là thiếu tông chủ của Triều Dương tông."

Phong Ngọc Tử nói: "Tiểu Vũ, Triêu Dương tông là đệ nhất tông phái tu tiên giả trong phạm vi gần trăm vạn dặm, đệ tử hơn mấy ngàn. Thanh Kiếm môn của ta căn bản không thể sánh với người ta, hơn nữa tên thiếu tông chủ đó còn là cao thủ Nguyên Anh tiền kì. Tên thiếu tông chủ đó chỉ chặt một tay của bọn ta, vì … nguyên do xem thường."

Nộ khí trong người Tần Vũ không ngừng bốc cao.

Xem thường?

Chặt một tay của phụ vương hắn và Phong bá bá chỉ vì nguyên do xem thường, đích xác trong mắt của một thiếu tông chủ Triều Dương tông, hai Kim Đan Kì tu chân giả của Tiềm Long đại lục quả chẳng là gì, giết đi cũng ngại bẩn tay.

"Quá ngông cuồng." Trong mắt Tần Vũ tràn ngập sát ý, trong đầu hắn có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó.

Tên thiếu tông chủ cuồng ngạo đó trực tiếp chặt đi một tay của phụ vương hắn cùng với Phong bá bá, máu tươi phun xối xả ... ...

Tần Đức nhìn Tần Vũ, nghiêm túc nói: "Vũ nhi, nhớ lấy, chưa có đủ thực lực cần phải nhẫn nhịn, phụ vương cụt tay cũng không quan trọng, con tuyệt đối không được lỗ mãng. Chỉ có đủ thực lực con mới có thể báo cừu. Nếu không … con chết rồi, cánh tay bị chặt của ta cũng chẳng là gì, con hiểu không?"

Nắm tay Tần Vũ bóp chặt đến trắng bệch.

Tần Đức biết tính cách con trai của mình.

Ông tin rằng, con trai của mình một khi biết được khoảng cách không thể so sánh giữa bản thân và Triều Dương tông, khẳng định không mạo hiểm đi chết. Chí thiểu phải nắm chắc một nửa, con trai của ông mới liều mạng đi báo cừu.

"Tiểu Vũ, không nên manh động." Tần Phong và Tần Chính cũng đều nhìn vào Tần Vũ.

Hi vọng duy nhất của Tần gia đặt trên người Tần Vũ.

"Triều Dương tông! Thượng tiên Minh Vương triều! Chết! ! ! "

Thanh âm trầm trầm của Tần Vũ vang lên, giống như từ địa ngục truyền tới, "Phụ vương, các người đợi ở đây. Con sẽ quay lại nhanh thôi." Nói xong Tần Vũ đột ngột chuyển thân.

"Tiểu Vũ, đừng." Nhìn thấy Tần Vũ như thế, Tần Đức vội nói, ông sao cũng không ngờ Tần Vũ lại lỗ mãng như thế.

Đột nhiên –

Giống như tên bắn tới ngập trời trên chiến trường, thanh âm tên bắn làm cho bốn người Tần Đức, Phong Ngọc Tử, Tần Chính, Tần Phong biến sắc.

"Là thanh âm ngự kiếm phi hành cực nhanh, người, nhiều quá!" Sắc mặt Phong Ngọc Tử cuồng biến.

Ngự kiếm phi hành, đó là tu chân giả, thanh âm ngự kiếm như tên bay đầy trời có thể tưởng tượng nhiều đến mức đáng sợ, nhưng căn bản không để mấy người Tần Đức nghĩ nhiều, vô số nhân ảnh giống như tên bắn ngợp trời đã hạ xuống.

Một đoàn người đông đúc trực tiếp hạ xuống bên ngoài thành.

Thanh âm vang lên chỉnh tề, đám đông tu chân giả đều quỳ xuống, bốn người dẫn đầu thì cúi người hết sức cung kính.

"Bái kiến các chủ."

Thanh âm vang dội cả bầu trời!