Tinh Thần Biến

Chương 313 : Bế quan

Ngày đăng: 23:20 19/04/20




Dịch giả: aniguko



Đại... đại trưởng lão chết rồi!

Đám con cháu của Nghiêm gia đều ngẩn người ra. Đại trưởng lão Nghiêm Cao bao lâu nay trong lòng con cháu là biểu tượng của vô địch, là thần bảo hộ của Nghiêm gia.

Không ngờ… hôm nay tại đại đình, trước mắt mọi người, đại trưởng lão bỗng nhiên bị kẻ địch quang minh chính đại một kiếm hạ sát.

- Bắt hung thủ, bắt giữ hung thủ! ! !

Nghiêm Tử Phàm điên cuồng hét lên.

Ngay sau tiếng hét đó, toàn bộ đại đình hỗn loạn. Đệ tử của Nghiêm gia hoặc là hô hào bắt hung thủ hoặc là kinh khủng chạy toán loạn. Kì thật mọi người đều hiểu rằng nói bắt hung thủ chỉ là "nói" mà thôi.

Có thể một kiếm hạ sát đại trưởng lão, muốn diệt Nghiêm gia dễ như trở bàn tay.

Cả đại đình hỗn loạn.

- Nhị trưởng lão.

Nghiêm Tử Phàm đến bên cạnh nhị trưởng lão Nghiêm Thước.

Nhị trưởng lão vẻ mặt rất khó coi, chầm chậm nói:

- Đại ca là đệ tử đời thứ ba của Ngọc Kiếm Tông. Kẻ vừa rồi dám hạ sát đại ca tức là khiêu khích Ngọc Kiếm Tông. Đem sự tình vừa qua thông báo cho họ, để họ xuất thủ.

Nghiêm Tử Phàm gật đầu nói:

- Nghiêm gia chúng ta mỗi một trăm năm lợi nhuận kiếm được có tới chín phần nộp cho Ngọc Kiếm Tông, hiện tại cũng nên để họ xuất thủ giải quyết sự tình cho chúng ta.

---------------

Sư phụ của Nghiêm Cao là Vũ Điển, đệ tử đời thứ hai duy nhất của Ngọc Kiếm Tông vẫn còn là bát cấp kim tiên.

Tại một tinh cầu vô danh trong Lam Loan tinh vực, Vũ Điển đang chuẩn bị thông qua truyền tống trận trên tinh cầu này để đi tiếp thì cảm giác thấy có người truyền tấn cho mình qua truyền tấn linh châu.

Lấy truyền tấn linh châu ra.

Một gã đệ tử của Vũ Điển có tên "Phùng Sơn" vội vã thông báo:

- Sư phụ, có chuyện rồi.

Đứng bên cạnh truyền tống trận, Vũ Điển nghiêng đầu bất lực. Bản thân có vài tên đệ tử, nếu luận tâm tính thì công lực thấp nhất là Nghiêm Cao nhưng lại bình tĩnh nhất, có thể nói là gặp loạn không kinh.

Đối với Nghiêm Cao, Vũ Điển có một phần cảm tình đặc biệt.

Bởi vì.... luận trong tám đệ tử đời thứ hai của Ngọc Kiếm Tông, hắn là kẻ có công lực thấp nhất. Bảy người kia đều là cửu cấp kim tiên, chỉ có mình hắn là bát cấp. Nhưng xét trên phương diện sự hiểu biết về tính tình và quản lý đại sự, hắn chính là người giỏi nhất trong số tám đệ tử đời thứ hai.

Nghiêm Cao đồng dạng với hắn, thực lực yếu nhất nhưng tâm tính lại thành thục nhất.

Nhìn Nghiêm Cao, hắn cảm thấy như nhìn thấy mình thủa trước.

Sở dĩ, Vũ Điển lần này li khai Ngân Huyền tinh hệ là bởi hắn muốn cho Nghiêm Cao tới tiếp quản tinh cầu trung tâm của Ngân Huyền tinh hệ là "Hồng Diệp tinh". Hắn muốn bồi dưỡng Nghiêm Cao trở thành người thừa kế của hắn.

- Phùng Sơn à, có việc gì mà gấp gáp như vậy? ngươi nên học Nghiêm Cao sư đệ bình tĩnh một chút.

Sau khi giáo huấn xong, Vũ Điển nói tiếp:

- Nói xem, có việc gì mà gấp gáp thế?

- Sư phụ, Nghiêm Cao sư đệ bị người ta hạ sát rồi!

Phùng Sơn báo tin làm cho Vũ Điển lặng cả người.

- Ngươi, ngươi nói cái gì?
Hai mắt Tần Vũ bỗng hiện ra một tia lăng lệ, nhìn chằm chằm vào Liễu Hàn Thư:

- Hàn Thư, ngươi cần phải biết một điều. Muốn người khác tôn kính ngươi, nhất định phải tự mình cố gắng, nếu chỉ dựa vào uy thế của sư trưởng, cuối cùng cũng không được bền lâu.

- Có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi mới được như vậy. Chỉ là, nếu quả có một ngày ta không còn ở bên cạnh ngươi, với công lực thấp kém so với đồng bối, ngươi liệu có còn được người khác tôn trọng?

Tần Vũ hỏi lại.

Cả người Liễu Hàn Thư ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lúc này, hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.

Dựa vào người khác không thể tồn tại lâu dài. Duy chỉ có dựa vào bản thân đạt được, đó mới là chân thật nhất.

- Ta cũng không muốn nói nhiều, ta sắp bế quan tu luyện. Đến lúc ta xuất quan, ta muốn thấy sự biến hóa kinh người ở ngươi, nếu không.... ngươi cũng không cần gọi ta hai tiếng sư phụ nữa.

Tần Vũ điềm nhiên nói.

Liễu Hàn Thư mục quang kiên định nói:

- Vâng, sư phụ, đồ nhi nhất định không làm sư phụ thất vọng.

---------------

Trong mật thất tu luyện của Trúc viên.

Trong mật thất trống rỗng không có bóng người. không ai có thể tưởng tượng trong số đám đất đá dưới sàn mật thất lại có một khỏa do "Thanh Vũ tiên phủ" ảo hóa thành. Mà Tần Vũ đang ở trong "Thanh Vũ tiên phủ" tu luyện.

Bên trong Thanh Vũ tiên phủ.

Tần Vũ ngồi xếp bằng phía trong hoa viên, một bên là suối phun.

Bỗng nhiên Tần Vũ mở hai mắt.

- Năm đó....

Tần Vũ nhìn chiếc bàn đá không xa. Tần Vũ vẫn nhớ rõ năm đó mình cùng Tiểu Hắc và Phí Phí , ba huynh đệ tại chiếc bàn đó uống rượu sảng khoái. Thế nhưng giờ chỉ còn lại mỗi mình.

Phụ Vương và những người thân khác còn ở phàm nhân giới, ý trung nhân Lập Nhi thì không biết ở nơi nào.

Dù là hai huynh đệ đã lâu không gặp cũng ở Yêu giới xa vời.

Vô luận là trong con mắt của Sóc Yến, Tang Nguyên, hay là Liễu Danh Hàn, Liễu gia gia chủ hay đệ tử mình Liễu Hàn Thư thì Tần Vũ đều là loại người có lí trí đến cực điểm.

Nhưng mà Tần Vũ cũng muốn tìm người tâm sự.

Trong quá khứ có thể cùng huynh đệ giao lưu, nhưng bây giờ?

Chỉ có thể một mình tự suy tưởng.

Miên man tự hỏi, bao giờ mới có thể tìm được huynh đệ của mình? Tần Vũ cảm giác một sự cô độc khó lòng nhẫn nại. Loại cảm giác cô độc này khiến cho Tần Vũ biểu hiện càng lạnh lùng.

- Lần này bế quan tu luyện, trực tiếp đưa linh hồn cảnh giới đề thăng tới cảnh giới nhất cấp kim tiên. Sau đó luyện hóa nhất cấp kim tiên nguyên anh. Nếu tốt có thể mở được Vạn Thú phổ tầng thứ hai. Đợi thành công rồi có thể xuất phát.

Tần Vũ đã không thể nhẫn nại thêm được nữa, chàng muốn gặp lại huynh đệ của mình.

Lấy lại bình tĩnh, Tần Vũ đem toàn bộ ý thức tiến nhập bên trong linh hồn, bắt đầu tu luyện "Tam Hồn Cửu Luyện", không ngừng đề cao cảnh giới của linh hồn bản thân.

Một năm,

Hai năm,

Tại bên trong không gian linh hồn tầng thứ nhất tu luyện, Tần Vũ căn bản không cảm giác được thời gian trôi qua, linh hồn của Tần Vũ cũng không ngừng biến đổi....