Tinh Thần Biến
Chương 321 : Cái chết của Hàn Thư
Ngày đăng: 23:20 19/04/20
Website:
- Lập Nhi, ta sẽ mau chóng đi tìm nàng
Tần Vũ nói thầm trong bụng.
Nhắm mắt lại, trong đầu hắn chất đầy kỷ niệm ở cùng với Lập Nhi trong quá khứ, đặc biệt là sau khi Lập Nhi phá toái hư không, ánh mắt nhìn hắn ẩn chứa vẻ quyến luyến vô cùng, miễn cưỡng rời xa. "Trên thế giới cự li xa nhất là bao nhiêu?" Tần Vũ đột nhiên mở bừng mắt. Hắn vẫn còn nhớ lúc ở Tiềm Long đại lục đã nghe qua vấn đề như vậy. Hắn còn nhớ đáp án là "Cự li xa nhất trên thế giới này, chính là ta đang ở trước mặt người mà người không biết ta yêu người"
Nhưng mà trong lòng Tần Vũ đột nhiên có một đáp án khác.
"Cự li xa nhất trên thế giới, phải là hai người yêu nhau nhưng lại không thể ở bên nhau".
Trái tim Tần Vũ co thắt từng cơn.
Trong quá khứ, lúc ở phàm nhân giới, bên mình Tần Vũ còn có huynh đệ, còn có thân nhân. Tần Vũ chưa cảm giác sự cô độc đó khó chịu đến dường nào. Nhưng mà lúc này, ở tiên ma yêu giới rộng mênh mông, lại là lúc chỉ một mình đơn côi. Tần Vũ không khỏi thường xuyên nhớ đến Lập Nhi.
"Hây"
Tần Vũ bật người dậy, lắc lắc đầu, đánh vào không trung một chưởng.
Nước trong ao bên đình lập tức bị chưởng lực cường đại đánh tung lên, gió nhẹ thổi hơi nước qua mặt làm thanh tỉnh lại nhiều.
"Tu luyện, tu luyện, không thể nhàn hạ được."
Tần Vũ thầm nói với mình.
Chỉ cần không để bản thân nhàn hạ, không ngừng khổ tu, hoặc là cùng người đấu trí, đấu sự dũng cảm. Chỉ có như vậy mới có thể khiến bản thân không nghĩ đến Lập Nhi, mới không phải chịu đau khổ vì con tim thương nhớ.
"Không thể chờ đợi được, ở lại hai ngày, sau khi cùng Hàn Thư xem xong trận tỷ thí đó, ta sẽ lập tức xuất phát"
Tần Vũ nghiến răng.
Ngày thứ hai.
Trên bình nguyên bên truyền tống trận ở Phong Nguyệt Tinh, lúc này dĩ nhiên đã tập kết số lượng lớn cao thủ của ba đại gia tộc ở Phong Nguyệt Tinh. Trận chiến tranh đoạt quyền khống chế truyền tống trận của tinh cầu, có thể xem là một sự kiện lớn nhất của Phong Nguyệt Tinh.
Nghiêm gia, Liễu gia, Vương gia, trận so tài giữa ba nhà tất nhiên phải đánh lẫn nhau.
Nghiêm gia đối đầu với Liễu gia, Liễu gia đối đầu với Vương gia, Vương gia đối đầu với Nghiêm gia. Tổng cộng ba trường tỷ võ để xem nhà nào thắng được số lần tối đa. mỗi trận tỷ thí. Quy củ mỗi trận đều là "ba trận thắng hai"
- Liễu gia tất thắng!
- Liễu gia tất thắng!
….
….
Tất cả tử đệ nhà Liễu gia, người nào cũng điên cuồng hét lên, tiếng hét kinh thiên động địa.
Mà tử đệ của Nghiêm gia và Vương gia, người nào người nấy cũng hét lên điên cuồng, tựa hồ như ba nhà đều muốn dùng khí thế trấn áp đối phương.
- Nghiêm Thước, ngươi trừng mắt nhìn ta để làm gì?
Gương mặt Liễu Danh Hàn tràn đầy vẻ kinh dị truyền âm hỏi.
Nghiêm Thước ngồi bên doanh trại đối diện cười lạnh:
- Liễu Danh Hàn, để xem ngươi có thể đắc ý đến lúc nào. Cái chết của đại ca ta, Nghiêm gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua, Ngọc Kiếm tông cũng sẽ không bỏ qua.
Liễu Danh Hàn đối với uy hiếp của đối phương chỉ cười nhạt.
Trong doanh trại của Liễu gia, Tần Vũ ngồi trên ghế, còn Liễu Hàn Thư thì đứng bên cạnh Tần Vũ.
- Sư tôn, người nói xem lần này gia tộc nào sẽ thắng? Liễu gia nhà con nắm được bao nhiêu phần thắng?
Liễu Hàn Thư lên tiếng hỏi. Tỷ thí kiểu này cuối cùng phải thắng hai trong ba trận, hoàn toàn không chỉ đơn giản dựa vào cao thủ mạnh nhất.
- Hai đại cao thủ mạnh nhất của Nghiêm gia trong quá khứ đều chết rồi. Lần này nếu mà thắng mới là kỳ quái đó
Tần Vũ cười nhạt, nói.
- Chỉ cần Liễu Danh Hàn đó không phải là thằng ngốc, lần này quyền khống chế truyền tấn trận tất nhiên có thể đoạt được.
Ngô Ba nói tiếp:
- Chết, ngươi tốt hơn biết điều chút. Nếu không chuyện bị phá hỏng. Liễu gia ngươi mấy vạn tử đệ toàn bộ sẽ chết.
- Hàn Thư, vì gia tộc họ Liễu, ngươi nên đáp ứng đi.
Liễu Danh Hàn ở bên cạnh nói.
- Vì gia tộc họ Liễu.
Liễu Hàn Thư bật cười lớn.
- Liễu Danh Hàn, ngươi lúc này mong ta vì gia tộc họ Liễu hi sinh sư tôn, một người đã ban cho ta sinh mệnh thứ hai sao?
Liễu Hàn Thư lúc này gọi thẳng tên Liễu Danh Hàn.
Liễu Danh Hàn sững người.
Bát cấp kim tiên Ngô Ba ngược lại lạnh lùng quan sát toàn bộ. Liễu Hàn Thư xem ra có chút điên cuồng:
- Gia tộc. Ngươi nói gia tộc với ta. Từ nhỏ đến lớn, gia tộc cho ta được cái gì? Một khối hạ phẩm nguyên linh thạch cũng không có. Cho ta chính là sự nhạo báng vô cùng vô tận, sự vũ nhục và trào lộng!
- Từ nhỏ đến lớn, ta ở Liễu gia chỉ là một đối tượng bị sỉ nhục. Đi ra đường không thể đi ở giữa. Đến nhìn người ta cũng không dám nhìn thẳng. Người nào cũng tùy tiện đều có thể sai ta.
Giọng Liễu Hàn Thư có vẻ đau buồn, ánh mắt càng đỏ hơn.
- Ngươi nói với ta gia tộc. Ta có gia tộc sao? Liễu gia cho ta chỉ là sự vũ nhục, chính là sự sỉ nhục. Ta đến một tên mồ côi cũng không bằng!
- Ta đã từng nghĩ cả đời này của ta coi như xong rồi. Thậm chí lúc mẫu thân năm đó chết bên hồ, ta suýt chút nữa là tự sát. Nhưng mà sư tôn đã xuất hiện. Người đối với ta rất chân thành, cải tạo kinh mạch của ta, đối xử với ta không chút coi thường. Thậm chí bởi vì ta mà ở lại cái địa phương nhỏ bé Phong Nguyệt Tinh này gần mười năm. Ta được sống lại. Mười năm nay, không có ai dám coi thường ta. Không ai dám không tôn kính ta. Đến cả đại trưởng lão Liễu Danh Hàn ngươi cũng muốn gọi ta một cách thân mật "Hàn Thư"!
Liễu Hàn Thư nổi giận chỉ Liễu Danh Hàn, toàn bộ gương mặt đỏ rực lên.
Toàn bộ cho đến lúc này, đến Ngô Ba cũng cảm thấy khác thường.
- Ưỡn ngực, thẳng lưng mà đi, sống tiêu sái tự tại. Đó chính là mộng tưởng từ nhỏ đến lớn của ta. Sư tôn đã làm mộng tưởng của ta thành sự thật. Ta mười năm nay đã trải qua rất nhiều khoái lạc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trên gương mặt đỏ rực của Liễu Hàn Thư sắp rơi lệ.
- Ta sống đời này, không cầu những thứ khác. Chỉ cầu có thể ưỡn ngực thẳng lưng đi một cách tiêu sái. Chỉ với yêu cầu này, sư tôn đã khiến ta sống khoái lạc mười năm. Ta cũng đã đủ rồi. Nếu như nói đến hối tiếc, có thể chính là cô ta …
Giọng Liễu Hàn Thư trầm xuống.
Đột nhiên Liễu Hàn Thư ngửng đầu, trừng mắt nhìn Ngô Ba:
- Ngươi rất ngạc nhiên. Ngạc nhiên mặt ta vì sao đỏ lên như vậy. Đúng không? Ta nói cho ngươi biết … Đây là một loại độc dược. Một loại độc dược chỉ Phong Nguyệt Tinh mới có. Đáng tiếc a. Độc dược này tiên nhân các ngươi không hiểu biết được. Nhưng mà ta biết.
Ngô Ba sửng sốt, lập tức không ngừng dùng tiên nguyên lực quán nhập vào trong người Liễu Hàn Thư như muốn ngăn lại. Nhưng mà Ngô Ba căn bản không thể hiểu dược tính của loại độc dược này.
Đó chỉ là một loại độc dược đối với tu luyện giả thông thường. Sau khi nuốt vào sẽ khiến mạch máu não bộ nổ tung. Thất khiếu chảy máu mà chết.
Liễu Hàn Thư dẫu là có nguyên anh. Nhưng mà lại bị phong ấn rồi. Một khi thuốc hoàn toàn phát tác. Mạch máu não bộ của Liễu Hàn Thư bể nát. Linh hồn không cách chi dung nhập vào nguyên anh, tự nhiên sẽ tan biến.
Phương pháp duy nhất của Ngô Ba, là giải trừ phong ấn, để linh hồn của Liễu Hàn Thư dung nhập nguyên anh. Đáng tiếc … Ngô Ba thực không dám giải trừ phong ấn. Một khi giải trừ, đoan chắc Liễu Hàn Thư sẽ lập tức truyền tấn cho Tần Vũ hoặc là "tự bạo".
Vì thế bất luận thế nào, Liễu Hàn Thư chết chắc.
- Sư tôn, đồ nhi có mười năm tự tôn này, so với những kẻ tầm thường sống trăm năm, ngàn năm còn sung sướng hơn. Cái chết của đồ nhi, có thể làm sư tôn biết được nguy hiểm. Đồ nhi coi như đã đủ rồi.
Trên mặt Liễu Hàn Thư có nét cười, chỉ là khóe miệng, lỗ mũi đều xuất huyết từng dòng máu tươi. Con mắt cũng đỏ tươi.
- Cả đời này của ta, điều đáng tiếc duy nhất chính là … nàng.
Trong mắt Liễu Hàn Thư có nét quyến luyến không nỡ rời. Tình yêu vừa mới bắt đầu lại đã kết thúc.
- Rầm!
Thất khiếu chảy máu, Liễu Hàn Thư từ từ ngã bổ xuống.
Và cùng thời khắc đó, linh hồn ngọc giản của Liễu Hàn Thư trong Diễm Huyền giới chỉ cũng "Tách" một tiếng bể nát …