Tinh Thần Biến

Chương 496 :

Ngày đăng: 23:23 19/04/20




Tần Vũ, Hắc Vũ tiếp tục tu luyện trong tầng không gian thứ hai của Khương Lan giới, không bước ra bên ngoài nữa. Trước đây Tần Vũ vào Phù Giác thôn chẳng qua chỉ để nắm rõ tình hình chung của Thần giới mà thôi. Hiện giờ chuẩn bị tiến hành khổ tu lên một tầng mới sao hắn có thể quan tâm đến điều gì khác?

Mỗi ngày ở Thần giới đều có nhiều người mất tích, chuyện hai nhân vật mới phi thăng biến mất chỉ là chuyện cỏn con. Sau này nếu muốn trở lại sống bình thường, chỉ cần chi một ít Thần linh thạch cho Phủ thành chủ Úy Trì Thành là có thể giải quyết được.

Trong không gian tầng thứ hai Khương Lan giới, đang có năm người ngồi dùng bữa thưởng rượu, chính là Tần Vũ, Hắc Vũ, Phúc bá, Ốc Lam và một hán tử cao lớn da ngăm đen.

- Ốc Lam, còn bao lâu Thần kiếp của huynh mới giáng hạ?

Tần Vũ cười hỏi dò.

- Thần kiếp của ta hả? Không rõ, giờ cũng không thấy cảm ứng gì.

Ốc Lam bất đắc dĩ nói, thời gian y cùng Tần Vũ đến Thần giới tuy không dài, nhưng vì luôn ở trong không gian tầng thứ hai của Khương Lan giới nên thực tế tính ra đã hơn mười mấy vạn năm.

Hơn mười vạn năm cửu cấp yêu đế mà vẫn chưa cảm ứng được Thần kiếp, điều này khiến Ốc Lam không khỏi rầu rĩ.

- Ốc Lam huynh đệ, chớ nôn nóng, đến lúc đó thì lão Ô ta sẽ cùng độ Thần kiếp với ngươi.

Đại hán da đen cười lớn:

- Hay là vì Khương Lan Giới của chủ nhân tốt quá, tại đây tựa như một thế giới khác không chút gò bó trói buộc, huynh lúc nào cũng có thể biến thành hình người nên không nỡ độ Thần kiếp vậy?

Ốc Lam cười nhẹ:

- Yêu thú ở Thần giới phải bị bó buộc ở Thần giới, trước khi độ Thần kiếp đều không thể hóa hình. Nhưng yêu thú của Thần giới đến hạ giới lại luôn có thể biến thành hình người, trong Khương Lan giới cũng như vậy.

Trong lòng Tần Vũ hiểu rất rõ. Hơn tám mươi sủng vật được hắn cứu trước đây, tại phòng sủng vật chỉ có thể ở nguyên dạng ban đầu, nhưng vừa thả ra đều có thể biến thành hình người.

- Nếu ta xuất hiện ở Thần giới bây giờ thì tức khắc phải biến thành một con kiến đen!

Ốc Lam bất đắc dĩ lắc đầu.

Đó cũng là nguyên nhân vì sao sau nhiều năm như vậy mà Ốc Lam nhất định không rời Khương Lan giới.

Hán tử da ngăm đen đó, không phải ai khác chính là Địa Để huyệt long mà Tần Vũ thu phục ở Thần Linh thạch trên Khoáng sơn khi trước. Địa Để huyệt long ở Thần giới bị bó buộc không sao biến hình được, nhưng vào trong Khương Lan giới lại có thể tự do biến hóa, Ô Hách cũng là tên của y.

Ăn uống xong xuôi, Tần Vũ nhìn hai người nói

- Ô Hách, Ốc Lam, hai ngươi phải tiếp tục an tĩnh tu luyện, ta cùng Tiểu Hắc cũng vậy!

-Vâng!

Ô Hách và Ốc Lam cung kính nói rồi cùng sánh vai rời đi. Quan hệ giữa Ô Hách và Ốc Lam rất tốt, trong các yêu thú ở Thần giới, Địa Để huyệt long và Hắc Nhân Nghĩ đều thuộc hàng vương giả.

Địa Để huyệt long có sức chiến đấu cá nhân cường hãn, Hắc Nhân Nghĩ lại có thể điều khiển vô số đàn kiến ở khắp nơi. So với Địa Để huyệt long còn khiến cho người trong Thần giới sợ nạn kiến hơn nhiều!

Hai người đi khỏi, Tần Vũ nói với Hắc Vũ:

- Tiểu Hắc, Phí Phí đi rồi cũng không ai tu luyện cùng đệ nữa. Hay là đệ đến Mê Thần điện nghiên cứu các bí kíp công pháp trong đó, trong đó có rất nhiều sẽ hữu ích cho đệ đó.
- Chủ nhân, trong đầu ngài vẫn đang thôi diễn Trận đạo, nhưng hết thảy đều là không tưởng, tất cả chỉ là lý luận suông thôi. Kỳ thực nhiều khi ứng dụng các chân lí, hiệu quả bên ngoài lại không như mong muốn. Trước đây chủ nhân có thể tương đối nắm chắc hiệu quả của trận pháp, nhưng khi trận pháp thôi diễn ngày càng phức tạp, thần thức của chủ nhân đã không sao phán đoán được nữa. Lúc này, cần phải thử nghiệm!

Phúc bá cười nhìn Tần Vũ.

- Chủ nhân, còn nhớ trước đây khi ngài cần hạ phẩm Thần linh thạch, ta đã lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra cùng với các loại tinh thạch khác không?

- Nhớ chứ!

Tần Vũ đương nhiên không thể quên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Phúc bá gật đầu nói tiếp:

Trận pháp mà chính ta thôi diễn ra, cho đến bây giờ ngay cả ta cũng không thể phán đoán được uy lực, vì cấu trúc của nó đã phức tạp đến cực độ. Cho nên ta dùng một số hạ phẩm Thần linh thạch, bày trận để tiến hành thử nghiệm.

- Bá nói ta nên tiến hành thử nghiệm trận pháp? Vậy thử nghiệm thế nào?

Trong lòng Tần Vũ bắt đầu suy tính.

Hắc Vũ, Ốc Lam, Ô Hách, để bọn họ đến cảm thụ trận pháp một chút ư?

Không được!

Nếu uy lực trận pháp quá lớn, ba người họ trọng thương nguy hiểm đến tính mạng thì sao? Hơn nữa cũng không nên lãng phí thời gian của người khác. Dù sao bọn họ cũng cần phải tu luyện.

Phúc bá ư?

Phúc bá không có linh hồn, không có chút linh hồn thì công kích căn bản sẽ vô hiệu, để Phúc bá kiểm nghiệm vì vậy không phù hợp.

Bản thân hắn phải tự thể nghiệm uy lực trận pháp sao? Cũng không được! Trong Khương Lan giới tuy Tần Vũ có thể không bị tổn thương, nhưng nếu dùng lực không gian của Khương Lan giới tiêu trừ công kích của trận pháp thì sao kiểm nghiệm được uy lực trận pháp?

- Chủ nhân, điều này rất đơn giản. Ta hãy học cách của lão chủ nhân, người hãy tùy tiện tìm một nơi tập trung các thế lực cường đạo, bày bố trận pháp rồi lấy bọn cường đạo làm thí nghiệm!

Phúc bá đưa ra kiến suất.

Mắt Tần Vũ sáng rực lên.

- Hay lắm, vậy thì chọn…

Tần Vũ khẽ mỉm cười:

- Trong phạm vi bên bờ Hắc Long Đàm được không?

Đột nhiên thân thể Tần Vũ chấn động, một cỗ khí tức trên thân thể từ từ lan ra. Hắn có chút sửng sốt, lập tức bùng lên sự vui sướng như điên:

- Qua thời gian mười hai vạn năm, không gian tinh thần của ta rốt cuộc đã sắp thành công rồi!