Tinh Thần Châu
Chương 1014 : Minh Tuyết
Ngày đăng: 09:59 18/04/20
Trong lúc đang nói chuyện, lại thêm tiếng "bang bang" truyền tới, chấn đến Dược Thiên Sầu lảo đảo ngã lên trên lóp màng trong người Thận Vưu, chỉ nghe Thận Vưu cười khổ nói: "Hiện tại các ngươi đi ra ngoài rất dễ bị người của Đại Tuyết sơn phát hiện, để ta nghĩ biện pháp, xem có thể chạy thoát khỏi hắn hay không."
Sở dĩ Thận Vưu phải tận hết trách nhiệm như vậy cũng vì không có biện pháp, bên trong thân thể bị Dược Thiên Sầu hạ cấm chế còn chưa được giải khai, hai người khác có gặp chuyện không may hắn cũng không quan tâm, nhưng Dược Thiên Sầu không thể xảy ra chuyện a! Nếu tên gia hỏa này xảy ra chuyện, chính mình cũng chơi xong, cho nên không tận trách nhiệm cũng không được.
"Biện pháp cái rắm!" Dược Thiên Sầu bị chàng đụng vào người Thận Vưu đến gương mặt đen thui, giận dữ hét: "Mở ra cho lão tử, làm thịt hắn là biện pháp tốt nhất. Nếu không mở ra lão tử sẽ đánh thủng một lỗ đi ra."
"Được rồi!" Thận Vưu không đường chọn lựa, rất nhanh vừa lướt đi vừa cấp tốc mở ra một lỗ hổng, kỳ quái chính là dòng nước bên ngoài vẫn bị cách trở không chảy vào trong.
"Đừng cho hắn có cơ hội chạy." Dược Thiên Sầu hướng hai người còn lại ném một câu liền không thấy bóng người. Gần như đồng thời khi Dược Thiên Sầu lách ra ngoài, Thương Vân Tín cùng Đinh Tương gương mặt thật âm trầm đi theo, bị người chơi thâm như vậy, mặc cho ai cũng sẽ không cao hứng.
Trong nước sông Minh Hà lạnh lẽo đen kịt, Dược Thiên Sầu vừa đi ra lập tức nhìn thấy được một con Minh Hà Hắc Lý dài tới gần hai mươi thước, đang hướng phía trước bơi tới, không cần nói, nhất định là Ly Cung thái tử Ly Trung không thể nghi ngờ.
Ly Trung vừa nhìn thấy vỏ sò mở ra, thì lập tức biết có người sẽ đi ra, gần như không chút chần chờ cấp tốc chuyển phương hướng, trực tiếp thoán ra khỏi Minh Hà, hóa thành hình người liên tục thuấn di trên không trung, biến mất ngay vực thẳm Tuyết sơn phía trước. Ngoại trừ tốc độ trong nước nhanh hơn, đây cũng chỉ sợ chính là nguyên nhân hắn dám chủ động khiêu khích.
Tốc độ của Dược Thiên Sầu ở trong nước tuy rằng thật nhanh, nhưng đã bị đối phương chiếm tiên cơ, chờ khi hắn vừa đi ra Minh Hà, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Ly Trung. Thương Vân Tín và Đinh Tương cũng nhanh chóng ra tới, ánh mắt hai người nhìn về phía Dược Thiên Sầu có chút kinh ngạc, thấy được tốc độ xuyên toa trong nước của Dược Thiên Sầu, không nghĩ tới hắn ở trong nước lại có thể dùng tốc độ di chuyển nhanh tới như vậy. Họ không biết Dược Thiên Sầu tu luyện Thủy quyết, tốc độ trong nước cũng không chậm hơn loài cá.
Đại tuyết tung bay, đêm đen cô tịch, núi tuyết cô tịch, thiểu nữ cô tịch một mình nhảy múa, gió tuyết mang theo thanh âm sàn sạt hỗn hợp với chiếc chuông "đinh linh đinh linh" vang lên, làm cho người ta có loại cảm giác thê mỹ. Trên khoảng không Minh Hà, mấy người Dược Thiên Sầu nhìn đến ngây người, chỉ cảm giác thiếu nữ kia phảng phất là băng tuyết tiên tử từ trên trời giáng xuống, từ trên người nàng không nhìn thấy chút khí tức khói lửa, chỉ là sự duy mỹ siêu phàm thoát tục, đẹp tới mức làm người phải kinh tâm trợn mắt, lại áy náy tâm động...
Thiểu nữ xoay tròn vài vòng, đột nhiên dừng ngay tại chỗ, ánh mắt lăng lăng nhìn mấy người đang đứng lơ lửng trên Minh Hà, ra vẻ hiện tại mới phát hiện có người đang nhìn mình, đôi cánh tay cũng bỏ xuống, thanh âm "đinh linh đinh linh" cũng tùy theo biến mất. Biểu tình trên khuôn mặt thiếu nữ hiện lên một tia ngượng ngùng, tựa hồ vì bị người nhìn thấy sự phóng túng của mình mà xấu hổ. Đợi sau khi bình phục lại tâm tình phức tạp, nàng vươn một cánh tay, nhẹ nhàng xuyên qua màn tuyết bay tới, rơi lên bên bờ Minh Hà, nhìn mấy người trên không trung.
Ban đầu mấy người kia nhìn thấy nàng còn có vẻ cảnh giác, đợi sau khi phát hiện bất quá nàng chỉ có tu vi mình Tôn sơ kỳ, lại âm thầm dàn xếp lẫn nhau, nhất thời đều yên tâm, lại bay xuống trước mặt thiếu nữ.
Lúc này đứng đối diện, mọi người mới hoàn toàn nhìn thấy rõ dung mạo của nàng, phần duy mỹ siêu phàm thoát tục tựa hồ chỉ tăng thêm mà không giảm, nhưng có vẻ gầy yếu, nhất là đôi má oánh nhuận sáng bóng lại hàm chứ vẻ hồng hồng như bệnh hoạn, làm cho người ta có cảm giác thân thế nàng yếu ớt nhiều bệnh.
Bên trong Đại Tuyết sơn trăm vạn dặm, tuyết dày không lối, một mành ngân trang bao phủ, chỉ có vài người đang đứng ngay bờ Minh Hà là mặc quần áo mong manh. Mấy người thật đang đoán thân phận của thiếu nữ, thiếu nữ giống như từ trong mộng huyễn đi ra đang liếc mắt nhìn mọi người, hơi nhíu mày nhẹ nói: "Người trong Tiên giới sao lại dám tới đây? Các ngươi hãy mau đi thôi! Chậm trễ muốn đi cũng không kịp nữa."
■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■