Tinh Thần Châu
Chương 1037 : Đắc chí cái rắm
Ngày đăng: 09:59 18/04/20
Bên ngoài Thành Vệ Phủ không ít người xem náo nhiệt, mọi người cũng không biết Hắc mình Đại Quân tốn công tốn sức, rốt cuộc là vì chuyện tình gì. Sau khi trông thấy Thận Vưu bước rạ, thì cũng không kinh ngạc bao nhiêu. Người ta dù sao cũng là Minh Hà Thủy Tộc, Hắc mình Đại Quân còn chưa dám tùy tiện động tới hắn, nếu phá hủy quy củ từ xưa đến nay, thì cho dù là Hắc Trì Phu Nhân cũng không bảo vệ được bọn hắn.
Trưởng lão Tuyệt Tình Cung trấn thủ ở đây, tên là Hà Chính Khuông, sau khi nhìn thấy Thận Vưu đi ra, liền vội vàng bước tới, hướng Thận Vưu chắp tay nói: "Tại hạ là trưởng lão Tuyệt Tình Cung, Hà Chính Khuông, lúc trước các hạ cùng đại cung phụng Thương Vân Tín của tệ phái đi vào, hẳn cũng là người nhà, không biết các hạ tôn danh đại tánh là gì?"
"Minh Hà Thủy Tộc - Thận Vưu!" Thận Vưu khách khí hồi đáp nói.
"Hóa ra là Thận tiên sinh." Hà Chính Khuông chắp tay hỏi thăm nói: "Các vị cùng nhau tiến vào, Thận tiên sinh cũng là người đầu tiên bước ra, không biết có thể kể ra tình huống bên trong, đại cung phụng của tệ phái có bình an hay không?"
"Tạm thời còn đang ở bên trong, trước mắt không có chuyện gì..." Đột nhiên Thận Vưu ngừng lại, quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không thấy đám người Mục Binh đâu cả, liền hồ nghi hỏi: "Ngươi nói ta là người thứ nhất bước ra đây ư?"
"Không sai, có vấn đề gì sao?" Hà Chính Khuông không dám qua loa, cần thận dò hỏi. Cần phải biết rằng nếu Thương Vân Tín xảy ra chuyện ở đây, bản thân hắn gánh vác không nổi ah!
Thận Vưu dáng người đen gầy, nhăn mày nói: "Trước khi ta đi ra, đã có sáu người từng bị thẩm vấn, chẳng lẽ bọn hắn một người đều chưa đi ra? Vậy bọn hắn đi đâu?"
Hà Chính Khuông không chút bận tâm, mỉm cười nói: "Thành Vệ Phủ rộng lớn như vậy, tạm thời hẳn là còn đang ở chỗ khác đi! Phỏng chừng bởi vì tiên sinh là Minh Hà Thủy Tộc, bọn hắn không dám đem tiên sinh làm như thế nào, cho nên mới thả tiên sinh ra ngoài trước."
Thận Vưu nghe vậy chân mày hơi giãn ra, khẽ gật đầu, cảm thấy lời này đúng là có đạo lý...
Trong lao ngục, hai tên quân sĩ bước tới, mở cửa phòng giam ra, chỉ vào Thương Vân Tín nói: "Đến phiên ngươi, mau đi ra!"
Thương Vân Tín nao nao, hắn cũng là người thường xuyên làm việc ở bên ngoài, cũng không phải không biết Hà Chính Khuông đang rơi vào tình thế khó xử. Thầm nghĩ phỏng chừng Dược Thiên Sầu cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn, thoáng liếc mắt nhìn qua Lộc Tính tướng quân một cái, mới xoay người bước nhanh ra ngoài. Hà Chính Khuông nhẹ nhàng thở ra, hướng Lộc Tính chắp tay cáo từ, liền xoay người đuổi theo bóng lưng của Thương Vân Tín.
Vừa ra khỏi Thành Vệ Phủ, liền trông thấy một đám người đang đứng bên ngoài quan sát náo nhiệt, Thận Vưu từ trong đám người, vội vàng bước tới phía Thương Vân Tín, chắp tay hỏi: "Dược Thiên Sầu thế nào rồi?"
Kỳ thật ngay khi Thương Vân Tín vừa mới bước ra khỏi nhà giam, thì Đông Thuận cầm đầu đám người Mục Binh từ phía khác tiến vào, chân tay sớm đã không còn xiêng xích, dưới sự dẫn đường của hai tên quân sĩ, đoàn người nhanh chóng tiến vào lao ngục... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bên trong phòng giam, Dược Thiên Sầu một mình nhàm chán dạo bước xung quanh gian phòng, hắn đang cúi đầu suy nghĩ một cái vấn đề. Bất quá lúc này hắn không lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bằng vào năng lực của hắn, cái nhà giam này có khả năng vây khốn được tu sĩ khác, nhưng đối với hắn một chút đều không hề nảy sinh tác dụng, tùy thời đều có thể đi ra.
"Lách cách..." Thanh âm cửa nhà lao vang lên, kéo hắn quay trở về hiện thực, từ trong cơn trầm tư. Nhưng nghe tiếng bước chân truyền đến, thì cũng không phải chỉ có hai tên quân sĩ giống như lúc trước, mà áng chừng phải có đến khoảng bảy tám người.
Đúng như hắn suy đoán, bảy tám người rất nhanh đã tới trước cửa phòng giam, đều là ngươi quen cũ, đang giương mắt hổ lên nhìn chằm chằm vào hắn. Mục Binh đứng trong đám người hắc hắc cười lạnh: "Dược Thiên Sầu, ta nói ngươi rồi, sẽ có lúc ngươi phải khóc lóc van xin quỳ gối ở dưới chân ta. Chỉ sợ ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới, giờ khắc đó lại xảy đến nhanh như thế đi!"
Dược Thiên Sầu hơi sững sờ, nhìn thấy xiềng xích trên tay chân đám người đã biến mất, còn hai tên quân sĩ thì mang diễn cảm bình thản đứng ở một bên. Bằng vào kinh nghiệm bao nhiêu năm qua, Dược Thiên Sầu cũng đã đoán ra tiền căn hậu quả, hiểu được chính mình đã trúng kế của đối phương rồi. Bất quá khóe miệng vẫn cười lạnh nói: "Quả nhiên là mưu kế thâm độc, đầu tiên phóng hỏa mù ra, để chúng ta buông lỏng cảnh giác. Sau đó liền dẫn dắt Thương Vân Tín rời khỏi ta."
Ánh mắt thoáng dừng ở trên người Mục Binh, vô cùng khinh thường, cười xuy một tiếng nói tiếp: "Mục Binh, không phải là ta khinh thường ngươi, mà chỉ bằng kiến thức óc heo như ngươi, còn chưa có khả năng nghĩ ra mưu kế dương đông kích tây như thế này. Cho nên...Con mẹ ngươi đắc ý cái rắm!"