Tinh Thần Châu

Chương 1038 : Lao ngục đại chiến

Ngày đăng: 09:59 18/04/20


Lời này vừa nói ra, quả thực đúng là hung hăng đánh lên trên thể diện của Mục Binh, bởi vì mưu kế này xác thực không phải là do hắn nghĩ ra, lời châm chọc giống như mũi kim sắc bén, đâm thấu trái tim cao ngạo của hắn, đủ khiến cho hắn ghi khắc suốt đời. Kết quả, Mục Binh thần sắc tím xanh, căn bản không thể tìm ra được lý do nào, để phản bác, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nói: "Dược Thiên Sầu, ta sẽ cho ngươi biết như thế nào gọi là muốn sống không thể, muốn chết không xong!"

 

"Muốn sống không thể ư?" Dược Thiên Sầu châm chọc nói: "Ngươi yên tâm, ta cầu xin ai cũng không bao giờ cầu xin nhà ngươi."

 

Theo sau bình thản giương ngón tay cái lên, tấm tắc nói: "Tam giới có người nào không biết, ngươi là một tên súc sinh bán nữ nhi để cầu vinh hoa phú quý, đáng thương cho Mục Thiên Kiều phải dùng thân mình để đánh đổi hư vinh cho ngươi. Thể nhưng ngươi lại không biết hảo hảo quý trọng, còn muốn đem ra khoe khoang hống hách, ngươi sợ người ta không biết bản tính vô sỉ hạ lưu của nhà ngươi hay sao?"

 

Lúc trước Dược Thiên Sầu còn băn khoăn đến thể diện của Ô Hùng, mà không muốn lên trên đầu của hai vợ chồng người này. Nhưng chuyện đã tới bây giờ, người ta không muốn buông tha táng mạng cho mình, hắn muốn lưu tình cũng chẳng còn đáng giá gì nữa. Lúc này không phải ngươi chết chính là ta chết, đã không còn đường lùi nữa rồi.

 

"Bắt sống, bắt sống, ta muốn đích thân giết chết hắn..." Mục Binh chỉ vào phòng giam gầm rít lên, bởi vì hắn không tìm ra lời ác độc hơn, để phản kích lại Dược Thiên Sầu. Những người khác lúc này, trong ánh mắt nhìn về phía hắn đều ẩn giấu một tia thương hại, nếu ngươi đã biết người ta miệng lưỡi bén nhọn, thì đâu cần phải dông dài cùng người ta làm gì?

 

"Hôm nay bản thân ta muốn nhìn xem, là ai giết chết ai?" Dược Thiên Sầu cười lạnh, tuy bên trong nhà lao không có gió thổi, nhưng quần áo trên người hắn đã bất thình lình lay động, sát khí thản nhiên bạo xuất ra.

 

"Ngươi còn không buông tay chịu trói ư? Đúng là không biết tự lượng sức mình!" Đông Thuận vẫn duy trì nét cười trên khuôn mặt, song chưởng giấu trong ống tay áo đột nhiên dài ra, giống như hai cây gậy trúc bình thường, xuyên qua phòng giam. Rất nhanh song chưởng liền hóa thành một cặp lợi trảo, một cái chụp vào đầu của Dược Thiên Sầu, một cái thì nhắm vào trước ngực.

 

Đây là hắn muốn một kích phải dồn Dược Thiên Sầu vào tử địa, hắn chẳng thèm quan tâm Mục Binh muốn bắt sống Dược Thiên Sầu như thế nào, trước tiên phải đem sự tình giải quyết gọn gàng rồi mới tính sau, nếu không đêm dài ắt sẽ lắm mộng, cần phải nhớ rằng, thực vất vả mới lừa Thương Vân Tín rời đi, thời gian không có nhiều, nếu Thương Vân Tín kịp phản ứng xông vào trong này. Mà bọn hắn còn chưa kịp rời đi, vậy thì đừng ai sẽ mong chạy thoát, Tuyệt Tình Cung Tam Kiếm Họp Nhất - Bạt Kiếm Thức cũng không phải là thứ bỏ đi.

 
 

Lúc này quanh thân Dược Thiên Sầu đã có một tầng kim quang bao bọc, nhưng hắn vẫn bị trọng quyền đánh văng xuống dưới lòng đất...

 

"Đừng cho hắn đào tẩu!" Đông Thuận vung tay lên, đánh tan những khối đất đá chắn trước mặt ra, liền nhìn thấy khe hở trước cửa thông đạo, hắn hừ lạnh một tiếng, lắc mình đuổi theo truy sát. Những người khác chứng kiến Tử Hỏa phi kiếm đều không phải là không thể ngăn cản, nhất thời tinh thần phấn chấn hơn, liền vội vàng bám theo Đông Thuận lao vào khe hở kia, chui xuống bên dưới lòng đất mà truy sát Dược Thiên Sầu...

 

Nói thì chậm nhưng biến cố xảy ra rất nhanh, đám người đứng bên ngoài Thành Vệ Phủ xem náo nhiệt, đột nhiên bị thanh âm bạo nổ, làm cho hoảng sợ, trên quảng trường phía sau bỗng dưng xuất hiện một cái miệng hố, còn thấy đất đá bay ra tán loạn.

 

Thương Vân Tín đứng chờ bên ngoài, cũng không phải người ngu. Vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền biết là mình đã trúng kế. Xem tình huống dường như là đang xảy ra động thủ ở dưới địa lao.

 

"Hống!" Thương Vân Tín phẫn nộ tới cực điểm, hung hăng gầm lên một tiếng, chấn đắc tinh thần của mọi người xung quanh. Ngay cả Thận Vưu cùng Hà Chính Khuông cũng phải lùi về phía sau mấy bước, khóe miệng đã rướm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy.

 

Thương Vân Tín lắc mình lên không trung, nhìn xuống dưới địa lao, khắp nơi là một đống hoang tàn đổ nát, ở giữa xen lẫn những thanh âm kêu rên thảm thống...