Tinh Thần Châu

Chương 1109 : Hắn là thủ hạ của ta

Ngày đăng: 10:00 18/04/20


Điều này còn phải hỏi nữa sao?

 

Coi như không sờ tay người ta, không cố tinh khi dễ người ta. Hắn cũng vẫn dám khẳng định sự thật đúng là như thế.

 

Nhưng Minh Giới Thánh Nữ không hề suy nghĩ như vậy, từ sau khi nàng thoát ra ngoài Chư Thiên Kết Giới xong, đều không có hướng bất luận kẻ nào xưng tên mình qua. Thời gian đã lâu, chính nàng cơ hồ cũng đều muốn quên mất tên gọi của mình là gì, những người ở bên ngoài Chư Thiên Kết Giới thì càng không có khả năng biết được danh hào của nàng. Nếu như Dược Thiên Sầu tính đúng một chữ, chỉ là trùng họp, nhưng liên tiếp tính ra hai chữ thì phải giải thích như thế nào đây?

 

Đề nàng phải tin phục chính là, suy tính của Dược Thiên Sầu có căn cứ theo lời nói chuần xác, mà không phải giống như đang đoán mò. Quan trọng hơn, Dược Thiên Sầu suy tính rất đúng với thực tế, tên của nàng đúng là có chữ Thái cùng chữ Tuyên!

 

Tuy nàng am hiểu thuật bói toán, nhưng thẳng thắn mà nói, nàng cũng bị chấn kinh rồi, hơn nữa còn là phi thường khiếp sợ. Nàng nằm mơ cũng chưa từng nghĩ qua Dược Thiên Sầu còn có bản lĩnh này, chẳng những khiến cho nàng phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa, mà bỗng dưng còn thấy Dược Thiên Sầu con người này thân tàng bất lộ, cao thâm khó dò. Liên tưởng đến chuyện tình minh nhìn không thấu vận mệnh cùa đối phương, vì thế càng xác định đối phương chính là người mà bản thân minh đang kiếm tìm.

 

Nàng nào biết Dược Thiên Sầu ở kiếp trước đã từng lăn lộn giang hồ, có trò lừa gạt nào mà chưa dừng thấy qua? Tùy tuyệt xuất ra một mồn lừa dối nàng, còn không phải là dễ dàng như cắt đậu hũ hay sao?

 

Thấy đối phương bị pháp mồn cùa minh chấn hám, nửa ngày không nói ra lừi, ánh mắt nhìn về phía mình cũng dần dần trở nên vồ cùng phức tạp. Dược Thiên Sầu khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm cao thâm mặc trắc, nhưng nhãn tình thì lại đảo qua hai ngọn nhũ phong trước ngực cùa nàng, cân nhắc xem bước tiếp theo nên sờ chỗ nào...

 

"Còn gì nữa không?" Minh Giới Thánh Nữ kiềm chế cảm xúc dò hỏi.

 

Dược Thiên Sầu theo trong cơn mơ tưởng hão huyền phục hồi lại tinh thần, thuận miệng nói tiếp: "Tên của ngươi có ba chữ."

 
 

"Ngươi...!" Kim Thái nghe vậy thì không khỏi tức giận.

 

Bất quá, Bạch Khải đã vươn tay ra ngăn cản, nhìn Minh Giới Thánh Nữ đang ngồi cùng Dược Thiên Sầu, cảm thấy có chút ngạc nhiên, hai mắt híp lại đánh giá một phen xong, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Vị bằng hữu kia trên mặt có hóa trang, tựa hồ là không muốn phơi bày ra dung mạo chân thật đi. Phải chăng là ngươi cùng Bạch Khải ta là ngươi quen biết cũ ư?"

 

Kim Thái nghe vậy, liền quẳng ném ánh mắt theo, hừ lạnh nói: "Co đầu rút cổ, chắc chắn là trong lòng đang có quỷ."

 

Lúc này, những người khác đều quẳng ném ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Dược Thiên Sầu, bởi vì bọn hắn cũng không có tu vi, có thể nhìn xuyên thấu qua được tấm mặt nạ da người. Thanh Nương diễn cảm chấn động, hai mắt lóe ra tinh quang nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, càng thêm tin tưởng vào suy đoán của minh.

 

Lúc này, Đại Minh Luân liền bước ra hướng Kim Thái chặp tay nói: "Tiên Đế nguôi giận! Người này là do hảo bằng hữu của thuộc hạ, phái đến báo tin. Vì hắn chạy đến báo tin kịp thời, mà chúng thuộc hạ mới thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm."

 

Kim Thái liếc mắt nhìn mấy người, thấy Nhiếp Tiểu Thiến cũng gật đầu tỏ vẻ không sai. Lúc này liền quát: "Vậy ngươi hãy mau tháo mặt nạ xuống."

 

Dược Thiên Sầu đang muốn dẫn theo Đại Minh Luân biến mất, nào ngờ Minh Giới Thánh Nữ đã nhỏ giọng nói: "Hắn là thủ hạ của ta, dường như là không cần phải nghe theo lệnh của ngươi ah?"