Tinh Thần Châu

Chương 1122 : Bảo vệ cổ Ngữ Thụ

Ngày đăng: 10:00 18/04/20


"A! Ngươi muốn rời đi ư?" Lục Nhi nhất thời quên béng luôn sợ hãi, trong mắt toát ra thần tình níu kéo, nói: "Gia gia đáp ứng cho ngươi bế quan tu luyện thời gian một năm trong Mộc Sát Hải, còn chưa hết thời gian mà!"

 

Nghe một đằng, nhưng Dược Thiên sầu lại trả lời một nẻo, khẽ mỉm cười nhìn nàng nói: "Lục Nhi! Hãy nghe theo lời căn dặn của gia gia ngươi nhé. Đừng trộm lẻn ra bên ngoài, thế giới bên ngoài quả thật là không thích hợp với ngươi."

 

Lục Nhi có chút khó hiểu, đứng ngây ra tại chỗ, Dược Thiên sầu nhìn nàng phất tay, quyết đoán nói: "Mang ta đi tìm gia gia của ngươi, kêu gia gia ngươi đưa ta ra bên ngoài."

 

Thấy Lục Nhi chần chừ không đáp, có vẻ như là không muốn mình rời đi nhanh như thế. Dược Thiên sầu liền mỉm cười, bình thản nói: "Ngươi không dẫn ta đi, vậy một mình ta sẽ đi."

 

Nói xong cả người nhảy vọt lên giữa không trung, phóng mắt nhìn xuống bên dưới, trong cánh rừng lúc này không chỉ có mỗi mình Lục nhi, mà còn có thêm một đống linh thạch khô cạn, cùng một viên tiểu ngân cầu vùi lấp bên dưới lòng đất.

 

Lục Nhi mè nheo, hung hăng đuổi theo, truy ở phía sau hắn nói: "Sau này chúng ta còn gặp nhau nữa không ah!"

 

Dược Thiên sầu không quản tới nàng, tương phản còn tăng tốc bay vút đi. Ngày hôm nay Lục Nhi tu vi vẫn còn là Tiểu Tiên sơ kỳ, dĩ nhiên là sẽ không đuổi kịp hắn, cho nên đành phải cắn răng tăng tốc điên cuồng truy theo. May mắn căn nhà trong cây cổ thụ khổng lồ nằm trong phiến bình nguyên kia cũng không xa lắm, hai đạo lưu quang một trước một sau uốn lượn ở giữa không trung một vòng, theo sau mau chóng đáp xuống bên dưới gốc cây cổ thụ khổng lồ kia.

 

Cũng không biết gốc cây này đã có bao nhiêu năm tuổi rồi, nhìn hình dáng của nó phi thường tang thương cổ lão, dưới ánh dương quang phơi bày ra bộ rễ to khỏe chắc chắn như kiềng ba chân, thân cây cứng cáp xuất hiện vô số cành lá, có thế nhìn ra không gian bên trong cũng không hề nhỏ. Dược Thiên sầu đứng ở bên ngoài không có tiến vào, cất cao giọng nói: "Mộc lão tiền bối! Xin hãy khai mở huyền môn, để cho vãn bối rời khỏi Mộc Sát Hải!"

 

Thanh âm còn chưa dứt thì Mộc Nguyên Tử trong tay cầm theo quải trượng đã xuất hiện ra, dùng ánh mắt hờ hững cao thấp đánh giá Dược Thiên sầu trong chốc lát, mới thản nhiên nói: "Đây là tự ngươi muốn ly khai, không phải là ta bức ép ngươi, tốt nhất ngươi hãy ghi nhớ những lời mà ngươi đã đáp ứng với ta."

 

"Hiển nhiên là ghi nhớ rồi! Vãn bối là ngươi biết giữ chữ tín. Thỉnh cầu tiền bối hãy khai mở huyền môn." Dược Thiên sầu chắp tay nói.

 
 

Trông thấy cơn hắc toàn phong khổng lồ đang ùa đến, hai đạo lưu quang màu hắc bạch lập tức thoát ly khỏi Tràng chiến cùng Lục Long Tuyết Lam, dùng tốc độ cực nhanh lao vút về phía cuối chân trời đào tẩu.

 

"Kim Thái. Bạch Khải! Hai người các ngươi dẫn dụ chúng ta đến nơi này, có âm mưu gì thì mau mau xuất sử ra đi!"

 

Thanh âm cuồng hống theo bên trong cơn hắc toàn phong truyền ra, vang vọng khắp đất trời, giống như đã nhìn ra Kim Thái cùng Bạch Khải là đang có âm mưu. Nhưng dựa vào tu vi, hai cha con Vong Tình muốn bám theo truy sát thì vẫn là phi thường khó khăn.

 

ô Phong cùng Vong Tình đang muốn suất lĩnh theo đoàn nhân mã Tiên Minh hai giới, tiếp tục đuổi theo truy sát Kim Thái CÙNG Bạch Khải. Nhưng bỗng dưng từ bên dưới rừng cây lao ra vô số yêu ma quỷ quái, liều mạng ngăn cản không cho bọn hắn rời đi.

 

Lúc này sáu con Lam Tuyết Long bật người lao xuống bên dưới rừng cây, hung hăng tàn sát bốn phương tám hướng, còn cơn hắc toàn phong thì hút đám yêu tinh quỷ quái chắn đường kia vào bên trong tâm lốc mà thôn phệ. Đây là một Tràng giao phong hoàn toàn không cân sức, nhưng đám yêu tinh quỷ quái số lượng đông đảo vẫn chen chúc xông lên, không hề sợ chết....

 

Lúc này ô Phong cùng Vong Tình mới cảm thấy có điều bất thường, một đường chạy tới đây không hề gặp ai ngăn cản. Nhưng vừa tiến vào trong phiến rừng này lập tức đã gặp phải một đám yêu tinh quỷ quái liều mạng xông ra tấn công? Chăng lẽ đây chính là âm mưu của Kim Thái cùng Bạch Khải ư?

 

"Kì quái! Sao lại có nhiều yêu tinh quỷ quái không muốn sống chạy ra đây bang trợ Kim Thái cùng Bạch Khải như thế nhỉ?" Trốn trên Cố Ngữ Thụ. Đại Minh Luân hồ nghi không thôi, theo sau cảm khái thở dài nói: "Xông lên phía trước cũng là chết một cách vô nghĩa mà thôi. Đâu cần phải làm như thế đây chứ!"

 

Dược Thiên sầu cũng kì quái, đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng dưng như có suy nghĩ gì đó, thần tình dần dần trở nên kính nể nói: "Ta hiểu rồi! Bọn chúng là đang muốn bảo vệ cho gốc cây cổ Ngữ Thụ này, không để cho ngoại nhân xâm phạm!"