Tinh Thần Châu
Chương 1123 : Mộc Nguyên Tử phát uy
Ngày đăng: 10:00 18/04/20
Đại Minh Luân tạm thời còn chưa hiểu rõ lời của hắn nói là có ý nghĩa như thế nào, nhưng chứng kiến đám yêu quái thảo mộc khẳng khái đâm đầu vào chỗ chết, cũng có chút không đành lòng, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Cố Lão Sâm Lâm xưa nay vẫn luôn cách ly với thế giới bên ngoài, không cùng người nào phát sinh xung đột qua, xem như là không tranh sự đời, nhưng cuối cùng vẫn khó tránh thoát liên lụy vào Tràng chiến này ah!"
Vong Tình một thân Trường bào màu lam sắc, phóng mắt ngắm nhìn đám yêu ma quỷ quái từ bốn phương tám hướng xông đến chịu chết, trong lòng cũng có đôi chút rung động, mơ hồ cảm giác đám yêu tình này chưa chắc là vì bán mạng cho Kim Thái cùng Bạch Khải. Trầm ngâm hồi lâu sau, mới vung song chưởng ra, sáu con Lục Long Tuyết Lam không tàn sát bừa bãi thêm nữa, mà nhanh chóng thu liềm bảo vệ quanh thân. Dưới chiếc mật nạ màu bạc, đôi con ngươi băng sương lạnh lùng của Vong Tình lóe ra tinh quang, quát lớn: "Ta đang truy sát Kim Thái cùng Bạch Khải, cùng các ngươi không oán không thù, vì sao các ngươi phải liều chết ngăn trờ?"
Không chờ thanh âm đáp trả, từ bên trong cơn hắc toàn phong đã truyền ra tiếng hừ lạnh: "Một đám yêu nghiệt ngu xuẩn, kẻ nào ngăn ta đều phải chết!"
Dứt lời, phạm vi tàn sát của cơn hắc toàn phong liền nhanh chóng bành trướng ra, khí thế cuồng bạo như muốn hủy thiên diệt địa. Nhất thời làm cho công kích của đám yêu tinh thảo mộc trong Cố Lão Sâm Lâm như muốn bỏ biển, căn bản là không hề phát huy ra chút tác dụng nào.
Cơn hắc toàn phong bành trướng phạm vi tàn sát, khí thế phô thiên cái địa, đem vô số tiếng kêu la thảm thống đánh tan biến đi. Bất quá, từ bên ngoài nhìn vào, vẫn có thể trông thấy có vô số gốc cây cổ thụ khổng lồ, bị nhổ tung gốc rễ lên.
Cuồng phong bao vây bốn phía xung quanh, thanh âm ni non như tiếng ru êm tai của Cổ Ngữ Thụ ngày trước, lúc này đã biến trở thành tiếng sào thóc thảm thương. Giống như đang kể ra những tang thương khổ cực bao nhiêu năm tháng qua của mình, giống như là đang muốn khẩn cần người nào đó ban phát lòng thương!
Xa xa, biển lửa đang bốc cháy hừng hực, cũng mượn sức gió mà bành trướng ra bốn phương tám hướng, nhóm yêu tinh thảo mộc đang ngăn cản cường địch tấn công, nên không có rảnh tay mà đi cứu hỏa! Chứng kiến biển lửa dần dần tràn lan ra khắp phương hướng trong Cố Lão Sâm Lâm, thì đám yêu tinh quỷ quái không khỏi bi thống rống lên. Không hiểu vì sao tai bay vạ gió này, đột nhiên lại đổ xuống trên đầu của bọn họ.
Từng luồng khói đen mù mịt, theo hướng gió tán loạn tràn qua cổ Ngữ Thụ, khiến cho hai người Dược Thiên sầu trốn ở trên cành cây, thiếu chút nữa đã biến trở thành hai đống thịt hun khói. Đại Minh Luân vươn tay lên che mũi, khẩn trương nói: "Chúng ta mau đi thôi. Nếu dây dưa xuống, chỉ sợ là hai chúng ta cũng sẽ bị liên lụy vào."
Dược Thiên sầu đang ôm một cành cây, ổn định thân mình, cười hắc hắc nói: "Không vội..., chờ thêm chút nữa, nếu như ta đoán không sai, thì rất nhanh thôi sẽ có màn kịch hay để xem. Cơ hội mở rộng tầm mắt như thế này, chúng ta không nên bỏ qua ah! Ha ha..."
"Có màn kịch hay để xem ư?" Đại Minh Luân đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy cơn hắc toàn phong đang hung hăng tràn tới phương hướng này. Thì bỗng dưng chân mày khẽ nhúc nhích, nhãn tình bừng sáng nói: "Ngươi là đang ám chỉ cái người ở trong Mộc Sát Hải kia."
Trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc hắn đã hiểu ra, vì sao Kim Thái chưởng quản Tiên giới nhiều năm qua như thế, mà luôn luôn không dám xâm phạm cổ Lão Sâm Lâm rồi. Càng nghĩ càng hiểu vì sao Kim Thái cùng Bạch Khải, dẫn dụ hai cha con mình vào trong cổ Lão Sâm Lâm rồi!
"Hóa ra là cao nhân lánh đời!" Lúc này, Vong Tình mới chắp tay hành lễ nói: "Vãn bối là Vong Tình, chưởng môn Tuyệt Tình Cung, đều không phải cố ý muốn mạo phạm đến tiền bối, quả thực là bị Kim Thái cùng Bạch Khải lừa gạt, dẫn vào trong này. Còn mong tiền bối rộng lòng giúp đờ!"
"Ngươi là Vong Tình, người đã đánh chiếm Tiên Cung?" Mộc Nguyên Tử bỗng nhiên cắt ngang lời của hắn, đang nhớ tới những điều mà lúc trước Dược Thiên sầu nhắc nhờ mình. Lúc này mới hừ lạnh: "Hảo ah! Các ngươi đúng là dám đem chuyện này đổ lên trên đầu của lão phu rồi."
"Muốn xin ta tha Thứ cũng không khó, lão phu Chẳng phải là người hiếu sát, nhưng dám gây nháo ở trong cổ Lão Sâm Lâm của ta, nếu không cấp cho các ngươi một chút trừng phạt, thì ngày sau ta còn cai quản Cố Lão Sâm Lâm như thế nào nữa đây?"
Dứt lời, Mộc Nguyên Tử đảo mắt nhìn sáu con Lục Long Tuyết Lam đang bị trói buộc, hắn cũng nhìn ra đây không phải là thứ bảo bối bình thường, liền quả quyết nói: "Lưu binh khí của các ngươi lại đây, phát thề ngày sau sẽ không..., bao giờ bước chân vào Cổ Lão Sâm Lâm, thì ta sẽ để cho các ngươi ly khai."
Lục Long Tuyết Lam Kiếm cùng Phong Thần Trượng sẽ không thể nào lưu lại nơi này. Nếu không ngay cả khi hai cha con Vong Tình liên thủ, cũng đều không phải là đối thủ của một trong hai người Kim Thái và Bạch Khải. Một khi giao hai món bảo bối này ra, hai cha con bọn hắn khẳng định là sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên. Vong Tình làm sao có thể đáp ứng được đây?
"Mộc lão đầu...Đừng buông tha cho bọn chúng....!" Bỗng dưng từ phương xa truyền đến thanh âm của Kim Thái, ngay sau đó Kim Thái cùng Bạch Khải nhất tề xuất hiện, cùng Mộc Nguyên Tử tạo thành thế chân vạc, đem Vong Tình bao vây ở giữa.
Lúc này Bạch Khải âm thầm liếc mắt đánh giá Mộc Nguyên Tử, còn Kim Thái thì đang căn phẫn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Vong Tình, cuồng tiếu nói: "Vong Tình! Sợ là ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới cái ngày này đi! Hôm nay ta sẽ đỏi lại cả vốn lẫn lời từ hai cha con nhà ngươi....!"