Tinh Thần Châu
Chương 1125 : Bí mật về cái chết của Vạn Kiếm Ma Quân
Ngày đăng: 10:00 18/04/20
"Từ nay về sau cổ Lão Sâm Lâm sẽ không còn nơi dung thân cho đám người Kim Thái!" Mộc Nguyên Tử quẳng ném ánh mắt nhìn quang cảnh cháy rụi bốn phía xung quanh khắp núi rừng nói. Đồng thời tay phải khẽ vung lên, vô số sợi dây leo đang vây khốn Phong thần trượng liền nhanh chóng buông ra, chui vào trong đất.
Phong thần trượng vừa thoát khoát, quang hoa chợt lóe lên, nhanh như chớp bay về trong tay của ô Phong, hắn có chút không dám tin nhìn chằm chằm vào Mộc Nguyên Tử, không nghĩ qua đối phương Chẳng thèm ngấp nghé bảo bối của mình. Điều này cũng khiến cho nội tâm đang điên cuồng của hắn, hoàn toàn lãnh tĩnh trở lại.
"Hy vọng cha con các ngươi hãy nhớ kỹ lời hứa của mình." Mộc Nguyên Tử phất tay, ý bảo bọn hắn mau chóng ly khai cổ Lão Sâm Lâm.
"Dám xin hỏi tôn danh đại tính của tiền bối?" Vong Tình chữ động chắp tay hỏi.
"Xưa nay lão phu không tranh sự đời, cho nên không nói tên cũng thế cả thôi." Mộc Nguyên Tử lại phất phất tay, ý bảo bọn hắn mau chóng rời đi.
Người ta không muốn nói, hai cha con Vong Tình cũng không dám chất vấn, theo sau nhất tề hóa thành lưu quang bay đi. Lúc này, đám thủ hạ của hai người mới buông lòng tâm tình xuống, thế cục thay đổi bất thường, đích xác là đã khiến cho bọn chúng căng thẳng không thôi, vốn đang thừa thắng xông lên truy kích, bỗng dưng lại có một vị cường giả hoành không xuất thế, chỉ giây lát đã làm cho bọn hắn rơi vào tình huống hiểm nguy trong sớm tối, có thế may mắn thoát khỏi địa phương quỷ quái này, tự nhiên cũng không dám chậm trễ nán lại. Theo sau đều vội vàng ly khai đuổi theo hai cha con Vong Tinh.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, tin tức bên trong cổ Lão Sâm Lâm có một vị cường giả khủng bố, đã nhanh chóng lan truyền ra khắp tam giới, cũng không còn là cái bí mật gì nữa.
Hai người Dược Thiên sầu trốn trên cổ Ngữ Thụ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không nghĩ qua tình thế đột nhiên sẽ chuyển biến đơn giản như vậy. Buồn bực nhất vẫn chính là Dược Thiên sầu, cổ Lão Sâm Lâm bị cha con Vong Tình phá hủy thành cái dạng này, thế nhưng Mộc lão đầu vẫn buông tha tất cả đám người kia, một người đều không thèm giết, quả thực là khiến cho hắn vô cùng thất vọng.
Hai người ẩn trốn trên cây, thông qua khe hở giữa những tán lá mà quan sát, bỗng dưng thần sắc cứng đờ. Chỉ thấy nhãn tình của Mộc Nguyên Tử đang quăng ném về phương hướng này.
Lúc này Đại Minh Luân liền truyền âm nói: "Bất hảo! Hắn phát hiện ra chúng ta rồi, mau chạy thôi."
"Ngươi là một trong những kẻ đầu sô, làm sao lại nói là không có liên quan tới chuyện này?" Mộc Nguyên Tử quát lạnh một tiếng chói tai, khí thế giống như thực chất bắt đầu ngưng tụ quanh người, oanh kích ra.
Đến nước này, thì Kim Thái cũng không quản Bạch Khải có phải là đồng minh hay không. Sợ liên lụy dính sang người mình, nên đã vội vàng tránh sang một bên.
Còn Bạch Khải sớm đã đề phòng Mộc Nguyên Tử, thấy đối phương nói trở mặt liền trở mật, tay áo vung lên cao, đem Hắc Diệu Minh Quang Kính chiếu ra vô số hắc quang. "Oanh oanh" thanh âm bạo nổ chấn vang, nháy mắt đánh tan khí thế oanh kích đến. Nương theo cơ hội này, Bạch Khải hoảng hốt thuấn di chạy trốn.
"Xem ngươi chạy đường nào!" Mộc Nguyên Tử trầm giọng quát, trừng mắt lạnh nhìn lên không trung, quải trượng trong tay vẽ ra một luồng lãnh khí, nhanh như chớp kích thẳng vào giữa hư không, làm cho Bạch Khải phải hiện nguyên hình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bạch Khải trúng đòn, trong miệng hộc ra một ngụm máu tươi, đồng thời cả người hung hăng nện xuống bên dưới mật đất.
Tràng cảnh này làm cho Kim Thái hết hồn, không nghĩ ra, bằng vào tu vi Bạch Khải mà cũng vô pháp đào thoát nổi.
Nhưng cả người Bạch Khải còn chưa kịp rơi xuống đất, thì quải trượng đã giống như truy hồn tiễn bình thường, từ trong tay Mộc Nguyên Tử bắn ra truy sát!
Bạch Khải tuy rằng thân pháp linh hoạt, nhưng biết vẫn không thể tránh né được một chiêu này, đành phải liều chết bảo mệnh, xoay người vung quyền đấm ra vô số quyền ảnh, nghênh đón quải trượng đang kích tới.
Lúc này quải trượng nhất thời bạo xuất ra quang Mang màu xanh biếc chói mắt, không tốn chút sức lực nào, dễ dàng hóa giải vô số bóng quyền ảnh ngập trời. Một màn này, nhất thời làm cho Bạch Khải sợ tới mức phi hồn phách tán, còn chưa kịp tránh đi, thì trước ngực đã truyền đến một cơn đau nhói. Bởi vì đầu quải trượng đã muốn đâm xuyên qua ngực hắn....