Tinh Thần Châu

Chương 1230 : Tử thương vô số

Ngày đăng: 10:01 18/04/20


Mang theo nỗi hoảng sợ bỏ chạy về Ô Thác Châu, Dược Thiên Sầu đặt mông ngồi ở trên vách núi, Hồng Thái Long vừa nhìn thấy cái bộ dạng thất khiếu chảy máu, chật vật không chịu nổi, thì nhất thời cả kinh, nhảy dựng lên: "Huyền Binh ngươi mang theo đâu rồi? Chẳng lẽ ngươi lại gặp phải Ma Thần hay sao?"

 

Dược Thiên Sầu gật đầu, nhanh chóng kiểm tra lại thương thế của mình, phát hiện ra động tĩnh vừa rồi tuy rằng dọa người, nhưng thương thế còn đỡ hơn lần trước rất nhiều. Chỉ là sợ hãi, sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn ra như bún.

 

"Ta đã nói mà ngươi không nghe, bây giờ thì hay lắm rồi! Đây là ngươi tự chuốc lấy phiền phức...." Hồng Thái Long trừng mắt, liên tục quở mắng, cuối cùng mới thở dài nói: "Nhưng là may mắn trong nỗi bất hạnh, ngươi vẫn còn sống mà quay về được đây, còn sống là tốt rồi...."

 

Còn chưa nói xong, thì sắc mặt của hai người nhất tề đều biến đổi, khí thế bên trong Ô Thác Châu nháy mắt liền trở nên ngưng trọng dị thường, dường như đang bị một thứ gì đó rất khủng bố theo dõi, hai người chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên không trung, một đôi ma nhãn khổng lồ giống như mộng như ảo, đang hiện ra ở trên không trung, chăm chú nhìn xuống bên dưới.

 

Cái ánh mắt này không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, Dược Thiên Sầu đã quá quen thuộc rồi, không nghĩ qua, thế nhưng còn truy tung đến tận Ô Thác Châu, thiếu chút nữa thì đã sợ tới mức phi hồn tán phách rồi. Hồng Thái Long hai mắt cũng trợn tròn xoe, khí thế uy áp thiên hạ như thế, từ trên trời giáng xuống, chỉ cần hắn không ngốc là có thể đoán được, đây chính là ánh mắt của ai, gian nan nuốt khan một ngụm nước miếng, run rẩy nói: "Là Ma Thần!"

 

Trong Phiêu Miểu Cung, tất cả mọi người đều kinh ngạc đi ra, cả đám hoảng hốt nhìn lên không trung. Có rất nhiều người không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng có người không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, giống như Lộng Trúc thời gian ở Linh Phương Cốc, đã từng gặp qua rồi.

 

Dược Thiên Sầu đồng tử cấp tốc co rút lại, ngay tức khắc nghĩ ra, Ma Thần tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây. Trong lòng liền run lên, lúc này ngoảnh đầu nhìn về phía mọi người đang đi ra khỏi Phiêu Miểu Cung, thất thanh kinh hô: "Là Ma Thần! Chạy đi nhanh lên!"

 

Nghe vậy, Lộng Trúc thần sắc trắng bệch, quay lại nhìn mọi người hô lớn: "Mọi người hãy tản ra mau lên!"

 

"Oanh long long~~~" Trên không trung nhất thời vang lên một chuỗi thanh âm muộn hưởng, khiến cho cả đất trời lâm vào biến sắc. Nguồn: https://truyenfull.vn

 

Cao cao trên không trung, bất thình lình nứt toác ra một đường hư không, một chiếc Ma Trảo hình dáng dữ tợn, mang theo Ma Khí thao thiên, trực tiếp vươn ra khỏi khe nứt, khuấy động lên từng trận bão táp, rồi chụp một trảo thẳng xuống bên dưới.

 

Dược Thiên Sầu hai mắt như muốn nứt ra, không kịp cứu lấy mọi người, cắn môi mang theo Hồng Thái Long cùng nhau biến mất nguyên tại chỗ.

 
 

Bên trong Thần Hư Cảnh, ở trên đầu của một con hùng sư uy vũ, có một con phượng hoàng đang đậu ở trên đó. Thoạt nhìn con phượng hoàng này, đúng là con dã kê ngày trước của Võ Lập Tuyết.

 

"A! Ông trời của ta!" Con dã kê vỗ mạnh hai cánh, phóng mắt ra nhìn quang cảnh hoang tàn, lắc lắc đầu phát ra thanh âm nữ nhân non nớt: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tuyết Nhi tỷ tỷ, Tuyết Nhi tỷ tỷ đâu?"

 

"Dược Thiên Sầu, chúng ta cũng không thể chạy trốn cả đời như thế này được! Ta có biện pháp, chúng ta hãy đến U Minh Thần Phủ, ta khai mở ra thông đạo Thần giới, rồi chúng ta đến Thần giới lánh nạn." Từ ngọn đồi phía trước, đột nhiên truyền ra một tiếng nói chuyện.

 

Thái Vũ Sư Vương không khỏi ngẩn ra, mà con dã kê đang đứng ở trên đầu của nó, cũng giơ chân lên hoan hô, nói: "Lão Long, lão Long, là ta.., là ta đây..., là ngươi đó sao?"

 

Thấy vậy, Thải Vũ Sư Vương liền lắc mình phóng lên trên gò núi, đảo mắt nhìn thấy bóng hai người ở phía trước. Ở trên ngọn đồi bên dưới, Dược Thiên Sầu cùng Hồng Thái Long đồng thời quay đầu nhìn lại, sau khi thấy rõ đối phương thì đều ngẩn ra, Dược Thiên Sầu kinh ngạc hỏi: "Dã Kê, ngươi còn chưa chết sao?"

 

"Ngươi mới chết ấy!" Con Dã Kê mất hứng "hừ" lạnh một tiếng, có vẻ như lúc này đã thừa nhận mình là Dã Kê rồi. Sau đó lại vội vàng hỏi: "Người xấu, nơi này đã xảy ra chuyện gì rồi vậy?"

 

Dược Thiên Sầu không có tâm tư nói chuyện tào lao cùng nó, mà cảnh giác nhìn lên bầu trời bốn phía xung quanh, tùy thời chuẩn bị tránh né sự truy sát của Ma Thần. Nhưng làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là, dường như trong chốc lát, Ma Thần cũng không thể tìm ra được địa phương mà bọn hắn đang ẩn náu.

 

Ở dưới sự thúc giục của con Dã Kê, hắn đem chuyện Ma Thần đuổi giết mình, đơn giản kể ra. Theo sau, lại nhìn chằm chằm vào con hùng sư ở dưới chân nó, hỏi: "Vị này là ai?"

 

Con Dã Kê dương dương tự đắc, giới thiệu: "Thải Vũ Sư Vương! Hậu duệ của Thần Thú Thủ Hộ Phượng Hoàng Thần Miếu trong Thần Hư Cảnh. Ngươi đừng thấy bây giờ tu vi của nó chẳng ra gì, nếu như được truyền thừa, thì nó sẽ trở nên cực kỳ lợi hại đó."