Tinh Thần Châu
Chương 1249 : Hậu Nghệ phục sinh
Ngày đăng: 10:01 18/04/20
Theo Phạn âm quanh quẩn, một luồng ánh sáng trắng rực rỡ bỗng nhiên phát ra từ khí cầu màu đen. Tất Trường Xuân thần tình lạnh nhạt, từ bạch quang nhẹ nhàng đi ra ngoài, thần thái vô cùng thánh khiết, phảng phất đã trải qua tang thương thế gian nhưng không hề nhiễm bụi trần, đạp đất đắc đạo.
Cũng không thấy khí cầu màu đen có bất kỳ tổn hại gì, cũng không thấy bất kỳ vết nứt không gian nào xé mở, tóm lại Tất Trường Xuân cứ như vậy từ trong thong dong đi ra, thánh khiết cao nhã làm người ta cảm thấy hết sức quỷ dị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
"Chẳng lẽ ngươi đã trong nháy mắt ngộ đạo? Điều này sao có thể......". Ma thần bất giác ngẩn ra, tự lẩm bẩm nói, cũng không biết nghĩ cái gì. Y đột nhiên lại thấy vầng sáng trắng nâng Tất Trường Xuân kia đột nhiên biến mất thì chợt rùng mình quát lên:"Không đúng, ngươi chưa đạp đất đắc đạo, đây chẳng lẽ là giả đạo chi cảnh?"
"Thật chính là thật, giả chính là giả, nếu như là giả dối, đó chính là huyễn tượng, chỉ có thể loạn tai mắt người, đối mặt với thuần ma chi vực của ngươi, ta làm sao để ra được." Tất Trường Xuân mình cảm khái buông tiếng thở dài," Thuần ma chi vực của ngươi quả nhiên lợi hại, trong lúc nguy cấp, ta cũng không thể làm gì khác hơn là mượn đường dùng một chút, mặc dù không thể phá thuần ma chi thổ của ngươi nhưng thoát khỏi ma vực không thành vấn đề ."
"Cái gì?" Ma thần trợn tròn mắt, kinh ngạc thất thanh nói:"Mượn đường? Đạo còn có thể mượn?"
"Vậy ngươi nói tại sao lại không thể mượn?" Tất Trường Xuân hỏi ngược lại một câu, Ma thần nhất thời á khẩu, vấn đề này y thật khó giải đáp! Tại sao có thể mượn? Tại sao lại không thể mượn...... Cái vấn đề này đủ để y suy nghĩ đau đầu!
Thấy bộ dạng mê man của y như vậy, Tất Trường Xuân giải thích:"Cảnh giới giống như một vườn trái cây, Đạo là một cây đầy trái nhưng chúng ta vẫn cứ phải ở ngoài mà ngắm, không lối để dẫn vào. Mặc dù vậy nhưng nhưng cành cây rậm rạp vươn ra ngoài, ta sớm muộn cũng là chủ nhân của vườn quả này thuận tay hái trước một quả đi. Người khác hái không tới, ta hái đồ của mình, có gì không thể?"
Đối với đối thủ cường đại này, Tất Trường Xuân cũng biểu đạt ra lòng kính nể, cũng không dấu giếm huyền diệu trong đó, về phần y có thể ngộ ra hay không thì không phải là thứ hắn quản.
Song lời này cũng khiến cả chư thần trong Ngọc Thần cung nghe lọt, có cao nhân giảng đạo, đối với tu vi như họ chính là cơ hội chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, ngàn vạn lần không thể bỏ qua. Một khi có sở ngộ cho dù nhất thời chưa đạt đến tâm cảnh nhưng lâu dài có tác dụng rất lớn.
Vũ Lập Tuyết cũng nhịn không được bật cười, trong mắt tình nhân thì nam nhân của mình làm gì cũng thuận mắt, nàng không hề cảm thấy Dược Thiên Sầu nịnh hót, ngược lại cảm thấy khả ái.
Thất thố rồi! Thất thố rồi! Dược Thiên Sầu hơi có chút lúng túng chắp tay nói:"Hậu Nghệ tiền bối, Vô Thượng thần cung cùng Khai Thiên Tích Địa Tiễn cũng là do ta tìm được, người từng nói qua, chỉ cần ta tìm được hai thứ này để hồn phách hợp nhất, người sẽ giúp ta một lần, người còn nhớ rõ không?"
Chút phong phạm này của Đại thần Hậu Nghệ vẫn phải có, cũng không quỵt nợ, khẽ suy nghĩ rồi cười gật đầu nói:"Nhớ được! Nhưng ta nói rồi, chỉ giới hạn ở năng lực của ta."
"Đúng vậy, đúng vậy, nhất định ở trong phạm vi năng lực của người." Dược Thiên Sầu quyết đoán chỉ vào hình Ma thần đang trôi nổi ngoài Ngọc Thần cung trong âm Dương Kính:"Là người này, Hậu Nghệ tiền bối, phiền người bắn một tên giết y, có khó khăn gì không!"
Mọi người đều ngẩn ngơ, đại thần Hậu Nghệ thuận thế nhìn về phía âm Dương Kính, hai người trong kính vẫn đứng yên lặng nhìn nhau không nói. Ma thần tựa hồ còn đang tiêu hóa những lời vừa rồi của Tất Trường Xuân, còn Tất Trường Xuân cũng không nhân cơ hội động thủ. Đại thần Hậu Nghệ cũng là không quá chú ý Ma thần, ngược lại bị Tất Trường Xuân thu hút, có chút cả kinh nói:"Là Duệ! Hắn sống lại?"
Nhìn một hồi rồi rồi y cũng không quay lại ngó chừng âm Dương Kính mà hỏi:"Bàn Long, Phượng Hoàng, đã xảy ra chuyện gì?"
Bàn Long cùng Phượng Hoàng cung kính đi tới phía sau y, tựa hồ không muốn để cho người khác nghe được cuộc nói chuyện giữa họ, truyền âm giải thích cho đại thần Hậu Nghệ cái gì đó.
"Nguyên lai là như vậy." Đại thần Hậu Nghệ đứng yên một lát rồi gật đầu, xoay người nhìn về phía Dược Thiên Sầu, cười khổ nói:"Giúp ngươi một lần không thành vấn đề, ngươi làm ta tỉnh lại lại muốn ta giết người cũng quá làm khó cho ta. Hơn nữa, đây là an bài của "Đạo", làm ngươi phải thất vọng rồi, ta thật sự không giúp được ngươi."