Tinh Thần Châu
Chương 1252 : Song diệt
Ngày đăng: 10:01 18/04/20
Tình cảnh này khiến cho chư thần đều một hồi thổn thức cảm khái. Vị Ma thần hung danh hiển hách này trời không sợ, đất không sợ, ngay cả đại thần Hậu Nghệ có tu vi cao hơn y cũng không sợ, hiện giờ lại bị một nữ nhân biến thành như vậy, có thể nào không để cho người cảm thán, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Tất Trường Xuân cũng cau mày không nói, giống như chuyện này không làm hắn quan tâm. Suy nghĩ của hắn chính là Ma thần có lẽ không qua được ải này, nếu không chỉ sợ đã sớm dĩ thân chứng đạo, trở thành khai sơn thuỷ tổ ma đạo .
Dược Thiên Sầu lặng lẽ nhìn vào quầng sáng hình người trong không trung, trong lòng than thở quái vật kia đúng là bản lĩnh. Người ta chỉ cần phục sinh một, y cho phục sinh lại cả hai, còn nói rõ ra là không mang ai đi! Điều này làm cho Ma thần sao có thể chịu nổi! Mẹ kiếp, chiêu này quá đáng giá học tập.......
Chính cùng Minh thấy nam nhân đỉnh thiên lập địa lại có thể nhỏ huyết lệ mà cười thì đều động dung, vẻ giận dữ trên mặt bất giác cũng biến mất, ân oán với nhau tựa hồ trong nháy mắt tan thành mây khói.
Mặc nhiên sau một hồi, Ma thần chậm rãi xoay người, đưa lưng về hai người phía trên Phượng Hoàng đài, lạnh lẽo nói:"Minh, chấp niệm giữa ta và nàng từ nay chặt đứt, những gì ta thiếu các ngươi từ giờ trả lại, các ngươi đi đi thôi! Nhưng các ngươi sau này tốt nhất đừng để cho ta nhìn thấy, nếu không sẽ giết không tha!" Lời tuy như thế nhưng huyết lệ trong mắt vẫn còn chảy xuôi, mạnh mẽ áp chế ngữ khí.
Chính cùng Minh nhìn bóng lưng của y thật lâu không nói, kìm lòng không đậu nhớ lại lúc xưa thường ngày ba người ở chung một chỗ thời gian. Thái Thúc Chính nhẹ nhàng buông tiếng thở dài nắm tay Minh.
Hai người đang muốn bay khỏi nơi đây thì quầng sáng hình người trong không trung lại lên tiếng:" Sinh giả sinh, tử giả tử, âm dương phải rõ ràng. Người chết sống lại sẽ có nhiễu loạn âm dương. Hai người các ngươi đã chết vậy thì đời sau tái duyên đi!"
Sắc mặt của Chính và Minh ngưng trọng nhìn hướng hắn, không biết hắn muốn làm gì, quầng sáng hình người hướng hai người vung tay lên nói:"Không nên kinh hoảng, hai người các ngươi chiếm được tâm lam chúc phúc nhất định có thập thế lương duyên, ta đưa hai người các ngươi đi một thế giới khác để tiếp nối tình duyên đi!"
Ma thần bỗng nhiên quay đầu lại chỉ thấy nam nữ trên Phượng Hoàng đài chợt lấp lánh như một bầy đom đóm rồi dần dần bay lên, quanh quẩn trong không trung rồi rất nhanh biến mất trong hư không vô tận.
"Thập thế lương duyên...." Ma thần không giải thích được cười như điên dại, huyết lệ đầm đìa trên mặt khiến bộ dạng của y không biết là đang khóc hay cười.
Hai cánh tay bỗng nhiên chấn động, nửa đoạn tàn thân nhanh chóng bị vô số hồ quang kim sắc vây lấy rồi càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhạt đến khi tiêu thất vô ảnh vô tung.
Không có bi thương, không có nước mắt, cũng không có thống khổ, một đời thiên kiêu lại trở về cát bụi, tự tuyệt trong mênh mông tinh không, chỉ để lại trong đầu mọi người thân ảnh áo xanh ngạo nghễ khó quên.
"Lão gia hỏa này ngoan cố như vậy, hà tấp phải thế......." Dược Thiên Sầu lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng. Tất Trường Xuân vì tôn nghiêm mà làm vậy, hắn cũng không thể ngăn cản, chỉ là thân ảnh ngạo nghễ đó vẫn quanh quẩn thật lâu trong đầu.
Quầng sáng hình người cũng trầm mặc một trận, hồi lâu mới lên tiếng lần nữa nói:"Dạ! Ta giáng xuống lam tinh ngoài tiên giới, vốn muốn giúp ngươi một tay nhưng ngươi lòng tham không đáy, sử dụng Lam Hải tinh hoa quá lượng, có biết khi hồn phi phách tán là ai đem ngươi kéo trở lại?"
"Đừng bảo nữa." Ma thần giơ tay lên ý bảo ngừng, tự giễu lắc đầu cười lạnh, hắn nhớ mang máng năm đó lợi dụng Lam Hải tinh hoa quá độ, ba hồn bảy vía đã tan tác nhưng trong tối tăm lại có người kêu "Trở về trở về" mới dần dần thanh tỉnh lại, hiện tại đối phương nhắc nhở mới chợt bừng tỉnh ra đó là thanh âm của Đạo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
"Vậy ngươi nguyện quy thuận đại đạo?" Quầng sáng hình người cảm thấy vui mừng, còn tưởng rằng mình rốt cục cảm hóa được y.
"Quy thuận?" Ma thần bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, vẻ mặt khinh thường nhìn chúng nhân chung quanh nói:"Ta với hắn bất phân thắng bại, chẳng lẽ còn kém một cửa ải này? Không điên cuồng không thành ma, bất quá là chết mà thôi, chỉ là một cái mạng, bỏ đi thôi!"
Y vừa nói xong thì há miệng phun ra một luồng ma khí mãnh liệt hóa thành vô số lệ quỷ cắn trả gặm nhấm thân thể, tiếng kêu răng rắc làm cho người khác lạnh mình. Chỉ chốc lát sau Ma thần đã vô ảnh vô tung, chỉ có một đoàn huyết vụ dần dần phiêu tán......