Tinh Thần Châu

Chương 1253 : Phong thần

Ngày đăng: 10:01 18/04/20


Ma thần cứ như vậy chết đi, chư thần trước kia chỉ hận không đem y ra nghiền thành tro bụi nhưng lần này không biết tại sao không hề cảm thấy khoái ý.

 

Chỉ có Quang Minh Cổ thần là ôm hận. Chuyện Thế Tôn khánh dương chết đi sống lại thật ra thì hắn một chút cũng không cần, mấu chốt là vấn đề mặt mũi, không nghĩ tới Ma thần trước khi chết còn muốn lôi chuyện này ra khiến hắn có cảm giác như bị đánh vào mặt, muốn báo thù cũng không có cơ hội vì người ta đã tự sát.

 

Vũ Lập Tuyết lúc này đã khóc như mưa, tận lực che miệng để không phát ra âm thanh. Dược Thiên Sầu kéo nàng lại, lạnh lùng nhìn chư thần một cái rồi vỗ vào lưng nàng nói:"Chúng ta đi!"

 

Ai ngờ Quầng sáng hình người trong không trung lên tiếng ngăn cản:"Không vội! Còn ngươi nữa."

 

"Chẳng một tiểu nhân vật như ta ngươi cũng không muốn bỏ qua?" Dược Thiên Sầu ngẩng đầu nhìn lên không trung.

 

"Dược Thiên Sầu, Ngũ Hành đại pháp của ngươi còn thiếu một điểm mới có thể viên mãn, ta có thể điểm hóa cho ngươi đại thành, lập ngươi thành Chưởng hình đại thánh, ngươi có bằng lòng thuận tòng đại đạo hay không?" Quầng sáng hình người nhàn nhạt hỏi.

 

Lời này vừa nói ra, đám người Quang Minh Cổ thần đều biến sắc, trong mắt mơ hồ hiện lên phẫn nộ. Bọn họ không thể nghĩ thông, Dược Thiên Sầu này tính là thứ gì mà sao có được đãi ngộ may mắn hơn cả bọn họ.

 

Vũ Lập Tuyết lập tức ngừng khóc, nhìn sang nhìn Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu khẽ vỗ về mái tóc của nàng rồi bình thản hướng lên không trung:" Chuyện tốt như vậy ta muốn không động tâm cũng khó khăn. Sư phụ mới vừa rồi bị mấy lời của ngươi bức chết, bây giờ ta xoay người nhận chỗ tốt của ngươi thật sự hổ thẹn với lương tâm. Nhưng nếu thật sự tiếp nhận cái gì Chưởng hình đại thánh của ngươi thì sợ là vĩnh viễn bị ngươi nắm thóp, một Chưởng hình đại thánh vĩnh viễn không có uy tín thì chưởng hình như thế nào? Ngươi chọn người khác đi!"

 

Trong lòng hắn mặc dù tràn ngập bất cam nhưng dưới tình huống vô lực hồi thiên thì dù từ chối hắn cũng sẽ không ương ngạnh như Tất Trường Xuân. Chuyện tự sát hắn sẽ không đi làm, nếu không thể làm gì thì cũng phải sống bên cạnh người thân, nói không chừng còn có cơ hội báo thù.

 

Đây chính là hai loại thái độ đối mặt nhân sinh của hai thầy trò. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

 

Chư thần hai mặt nhìn nhau, phát hiện hôm nay đúng là điên cuồng. Hai người người điên kia đã không nói, ngay cả một tên nhãi nhép này cũng ra vẻ thanh cao. Chỗ tốt như vậy là chuyện bọn họ có mơ cũng không nghĩ tới.

 

"Đại đạo bao trùm vạn vật, duy chỉ có không thể dung được lòng người, đây có phải là nói lòng người có thể sánh với trời cao không?" Quầng sáng hình người thở dài một tiếng nói:"Dược Thiên Sầu, ngươi cần phải hiểu rõ, nếu như ngươi không nghe lời thì ta sẽ thu hồi Tinh thần châu. Ngươi sẽ gặp mất đi Ngũ Hành chi căn nguyên, Ngũ Hành đại pháp nhiều năm khổ tu cũng sẽ mất hết. Ngươi vốn vô lợi không làm, có đáng buông bỏ hết thảy?"
Hắn coi như đã nhìn ra, càng có quan hệ thân cận với mình thì phong thưởng càng tốt.

 

"Thận Vưu! Minh Hà, hà thần!"

 

Nhìn Thận Vưu biến mất trên Phượng Hoàng đài, Dược Thiên Sầu thấy buồn cười, không nghĩ tới vị này năm đó bị Minh Hà thủy tộc đuổi đến chạy khắp nơi, hôm nay đã quay lại chấp chưởng hàng tỉ sinh linh trong Minh Hà.

 

Phượng Hoàng Cổ thần đột nhiên cao giọng nói:"Ngu Cơ! Minh giới chủ thần, chấp chưởng U Minh!"

 

Lời này vừa nói ra, chư thần đều kinh ngạc, ngay cả bọn họ cũng không có tư cách chấp chưởng một giới cho nên thì thầm đánh giá Ngu Cơ, phát hiện hóa ra mà một vị quỷ tu ngay cả tiên cấp cũng chưa đạt tới không khỏi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngay cả Dược Thiên Sầu cũng ngẩn người tại chỗ, không biết Đạo an bài ra sao .

 

Ngu Cơ cũng ngẩn ra, nằm mơ cũng không nghĩ đến mình có một ngày sẽ trở thành chí tôn Minh giới, bước lên Phượng Hoàng đài như đang nằm mơ.

 

Đi tới trên Phượng Hoàng đài, Bàn Long đại thần bỗng nhiên đưa tay ngăn cản nàng lại rồi đưa cho âm Dương kính:"Vốn chấp chưởng U Minh là Thái Thúc Tuyên, nhưng Thái Thúc Tuyên xúc phạm nghiêm trọng thiên đạo nên mất quyền chấp chưởng. Trong những người ở đây chỉ có mình ngươi minh tu lên tinh bảng nên được quyền chấp chưởng U Minh. Trời giao cho ngươi trách nhiệm lớn, sau khi ngươi làm chủ U Minh phải dùng âm Dương kính gầy dựng lại trật tự luân hồi vạn vật sinh linh , ngàn vạn lần không thể lười biếng, nếu không vạn kiếp bất phục."

 

"Dạ! cẩn tuân ý chỉ của Đạo." Ngu Cơ rất thành kính cung kính nhận lấy âm Dương kính, trước lúc đi lên Phượng Hoàng đài chợt nhớ ra cái gì đó xoay người lại, cặp mắt sáng nhìn Dược Thiên Sầu một lát rồi từ từ khom mình hành lễ Dược Thiên Sầu.

 

Không có hắn, sẽ không có nàng ngày nay, chuyện cũ từ lúc gặp mặt hiện rõ mồn một, đại ân đại đức không thể hồi báo, chỉ có thể khom lưng hơi tỏ tâm ý, nếu như hữu duyên sẽ có báo đáp.

 

Một đạo hồng quang khổng lồ trong tinh không rót vào thể nội của nàng.