Tinh Thần Châu

Chương 1254 : Trở về

Ngày đăng: 10:01 18/04/20


- Bách Mỵ Yêu Cơ, Linh huyễn nữ thần.

 

Bách Mỵ Yêu Cơ được chỉ đích danh chậm rãi đi lên đài Phượng Hoàng, tất cả ánh mắt của các cô gái đều rơi trên người nàng, mọi người đều có tò mò tiếp theo mình sẽ được phong làm thần gì.

 

-Tử Y, Nữ thần vận mệnh.

 

Phượng Hoàng Cổ thần ngay sau đó điểm tên Tử Y, miếng ngọc trên tay được thu về, nhìn dáng vẻ đó tựa hồ không chuẩn bị lại phong thần.

 

Bách Mỵ Yêu Cơ và Tử Y đi phía sau nhất thời cùng lúc quay đầu nhìn về phía Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Phượng Hoàng Cổ thần, ánh mắt lóe lên.

 

Phượng Hoàng Cổ thần biết trong lòng bọn họ có nghi ngờ, bình thản cười nói:

 

-Dược Thiên Sầu, đây là ý chỉ của Đạo, nói ngươi cự tuyệt phong tặng "Chưởng hình đại thánh", những nữ nhân có quan hệ với ngươi chỉ sợ cũng không muốn tiếp nhận phong thánh, mà muốn đưa ngươi trở lại thế giới mà ngươi đã tới, có lẽ ngươi cũng không muốn xa các nàng, cho nên sẽ để ngươi đưa các nàng cùng đi, hoàn toàn đoạn tuyệt ân oán tình cừu của ngươi với thế giới này.

 

-Cái gì?

 

Dược Thiên Sầu thất thanh kêu lên, vẻ mặt kích động, hắn thật sự không nghĩ tới mình có một ngày trở về.

 

Đám người Quang Minh cổ thần đưa mắt nhìn nhau.

 

Sắc mặt Bách Mỵ Yêu Cơ và Tử Y trong nháy mắt cũng trắng bệch, hai người bây giờ mới phát hiện, có phải đạo lý của bản thân mình về phân chia nam nữ quá đơn giản, đã từng ngủ chung trên giường hay không chính là một tiêu chuẩn cân nhắc rất trọng yếu, mà các nàng lại loại bỏ người ngoài ở ngoài giường.

 

Tất cả nữ nhân vẫn khó hiểu, kinh ngạc nhìn Dược Thiên Sầu, muốn tìm đáp án trên mặt hắn.

 

Phượng Hoàng cổ thần liếc nhìn các phàm nữ, cười nói:

 

-Dĩ nhiên, nếu các nàng không muốn cùng đi với ngươi, hoặc ngươi cũng không muốn dẫn các nàng theo, các nàng vẫn có thể được phong thần. Tuy nhiên bản thân ngươi không muốn quy thuận đại đạo, nhất định cũng phải rời khỏi đây, tới từ đâu thì quay về chỗ ấy, thế giới này không tiếp nhận ngươi.

 

Mấy nữ nhân khẩn trương nhìn Dược Thiên Sầu, còn Dược Thiên Sầu cũng khẩn trương nhìn các nàng, thanh âm có vẻ run rẩy:

 

-Ta không thuộc về thế giới này, ta không muốn chém giết nữa, ta muốn về nhà, ta cũng không miễn cưỡng các nàng… các ngươi có nguyện ý đi theo ta không?

 

Vũ Lập Tuyết, Phù Dung, Khúc Bình Nhi, Nhan Vũ đều lộ ra nụ cười, gật mạnh đầu. Duy chỉ có Bạch Tố Trinh vẫn im lặng không nói gì, Dược Thiên Sầu cũng không dám thở gấp nhìn nàng…

 
-Ai là.., các lão bà của ngươi…

 

Vừa nhìn thấy bọn tỷ muội bên cạnh đã bay đi hết, cuống quít đuổi theo.

 

Một hai ba bốn năm sáu bảy, không thiếu một người hàng đứng hàng ngồi trong thần tiễn khổng lồ, Dược Thiên Sầu đi đầu.

 

Mắt thần của Hậu Nghệ như điện, nhìn về tinh không sâu thẳm, cánh tay cường tráng nắm cung tên bỗng nhiên phát lực kéo dây cung, trong nháy mắt tinh không nổ vang một trận , vô số ngôi sao rung động lấp lánh, nhất tề bắn đi một chùm tia sáng, tập trung trên Khai Thiên Tích Địa Tiễn.

 

Một tầng hoa quang nhàn nhạt giống như màn hào quang, bao lấy cả thần tiễn, bảo vệ đám người Dược Thiên Sầu ở bên trong.

 

Sáu mũi tiễn mang theo thần quang lưu chuyển chậm rãi hướng về tinh không xa xôi, Hậu Nghệ đột nhiên kêu lên chấn động tinh không:

 

-Vô thượng thần cung, Khai Thiên Tích Địa Tiễn phá hư không!

 

Trên thân thể lập tức tách ra một đạo nhân ảnh bám vào trên thần tiễn, buông lỏng mũi tên, vô số ngôi sao rung động, "Vù" thần tiễn giống như một lưu tinh màu vàng bay đi cực nhanh, tốc độ nhanh đến mức khó tin, các chư thần mới vừa thấy thần tiễn bắn ra, liền đã biến mất trong tầm mắt.

 

Hậu Nghệ không biết biến mất từ lúc nào, vô thượng thần cung từ trên không trung rơi xuống, Phượng Hoàng cổ thần vẫy tay, cầm vào trong tay.

 

Bạch Tố Trinh mặc y phục trắng, không biết tù lúc nào đã đứng trên sườn đồi cao cao của tinh cầu hoang vu, cô độc đón gió lạnh, tay áo bồng bềnh, yên lặng nhìn về điểm kim quang rực rỡ biến mất hồi lâu, một giọt nước mắt trong suốt rơi lăn xuống….

 

Đám người Dược Thiên Sầu ngồi trên thần tiễn như ngơ ngẩn, các nữ nhân lại càng lớn tiếng ồn ào không ngừng, bọn họ đang nhìn thấy cảnh đẹp mĩ lệ cả đời chưa từng thấy, mênh mông, thâm thúy, thần bí, vô tận.......

 

Vô số ngân hà rực rỡ biến mất trong nháy mắt, đó là một loại cảnh tượng hùng vĩ thu hết cả vũ trụ xinh đẹp vào trong tầm mắt, một cảnh đẹp vô biên vô tận không thể nào hình dung.

 

Tốc độ thần tiễn càng lúc càng nhanh, dần dần không thấy rõ cảnh sắc xung quanh, ngôi sao cực nhanh, giống như xuyên qua một thế giới lưu quang đầy màu sắc, làm cho người ta dần dần có chút mê muội, tốc độ nhanh đến mức làm bọn họ không thở được.

 

Bỗng nhiên trên thần tiễn bắn ra một đạo điện quang màu tím, phá vỡ hư không phía trước, thân hình mọi người chấn động, trước mắt rộng mở trong sáng, chỉ thấy đạo điện quang tử sắc bổ về phía mặt đất, đánh bại một thân ảnh trên mặt đất .

 

Chúng nữ che miệng lại kinh hô, Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn phía dưới, liền ngây dại, á khẩu không nói gì được.

 

Phía dưới là một vùng hoang dã, có một chiếc xe đỗ phía dưới, còn có thể thấy cảnh sát võ trang đầy đủ, tên bị tử lôi bổ trúng tựa hồ là một gã phạm nhân sắp hành hình, cùng với tiếng khói đen đánh xuống mặt đất, lập tức dẫn tới nhóm người chen chúc. Sau đó đám người tản ra, một gã cảnh sát giơ súng chĩa vào trái tim phạm nhân bắn một tiếng "bùm".