Tinh Thần Châu

Chương 1255 : Đã từng trải qua (Kết)

Ngày đăng: 10:01 18/04/20


Thời gian thấm thoát đảo mắt đã là năm năm sau.

 

Ta chợp mắt trên ghế phụ cạnh tay lái, trong đầu mãi cho đến nay vẫn thỉnh thoảng nhớ tới một màn nhìn thấy được khi vừa trở lại thế giới này, một màn tên tội phạm mang án tử hình bị sét đánh chết.

 

Một màn kia quá quen thuộc, ta có chút không dám tin tưởng, sau trải qua xác nhận mới biết được nguyên lai tên tội phạm bị tử hình kia chính là ta của kiếp trước…Quách Kiến Quân.

 

Chính vì ta từ thế giới kia trở về, mới khiến cho người kia bị sét đánh chết, hai người vốn cùng là một người, tự nhiên không thể đồng thời cùng tồn tại trong một thế giới…

 

Bên tai dần dần truyền đến thanh âm người xe như nước, ta mở mắt nhìn dòng xe cộ lui tới bên ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối, ánh đèn dần dần sáng lên, tiếng động lớn rầm rĩ lan truyền trong đô thị.

 

"Diệp nhi, em thích thế giới này không?" Ta nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ giọng than thở một câu.

 

Diệp nhi chính là Bách Mị Yêu Cơ, sau khi đi vào thế giới này, ta luôn luôn xưng hô nàng thân mật như vậy, nàng cũng yêu thích ta xưng hô nàng như thế. Trên thực tế bao nhiêu năm qua cũng chính là nàng luôn luôn bồi bên cạnh ta, mấy nữ nhân khác lại bị thế giới đầy màu sắc này làm hoa mắt, đều tìm được niềm sở thích riêng tư của mình.

 

Diệp nhi đeo kính râm màu đen, mái tóc vén sau tai, xõa trên lưng, vừa có vẻ điềm đạm nho nhã lại có vẻ kiều mỵ, trên người mặc một bộ quần áo nhẹ mỏng, cũng không thể che giấu được dáng người ngạo nhân của nàng.

 

Nàng đang lái xe, nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta, cười nhẹ nói:

 

- Chỗ có anh em sẽ thích.

 

Rất nhanh xe đi tới vùng ngoại ô, đi vào một sơn trang nghỉ mát, Diệp nhi dừng ổn xe, ta xuống xe châm điếu thuốc, một chiếc xe quen thuộc vừa dừng lại.

 

Khúc Bình Nhi trong bộ quần áo chức nghiệp màu đen bước xuống xe, khí chất cả người có vẻ thông minh lanh lợi tài giỏi, thư ký của nàng đi theo bước xuống, nhắc nhở nói: "Khúc tổng, chuyến bay đến Pháp sẽ cất cánh năm tiếng nữa."

 

"Đã biết, cô đi chuẩn bị trước, ba giờ sau tới đón tôi." Khúc Bình Nhi dặn dò một câu, lái xe liền chở thư ký rời đi.

 
 

Nháy mắt, vành mắt của ta có chút ướt át, mỗi một bức tranh đầu thật chân thật, có thể thấy được Diệp nhi đã dụng tâm bao nhiêu. Hiện tại ta rốt cục hiểu được vì sao lúc trước Diệp nhi phải đi học vẽ tranh, bởi vì những người này, cho dù kỹ thuật chụp ảnh của Võ Lập Tuyết tài giỏi thế nào, cũng không cách nào quay chụp được nữa.

 

"Thế nào? Vui mừng đi!" Diệp nhi đi tới khoát tay ta nói, đem suy nghĩ của ta kéo về trong sự thật, bộ ngực cao vút của nàng cọ mạnh vào tay ta.

 

"Uhm!" Ta gật đầu nói: "Anh cũng muốn cho em một nỗi vui mừng!" Một tay ôm lấy nàng, tay kia đã trượt vào dưới chân nàng, làm nàng liền lớn tiếng kinh hô.

 

Nhưng chống cự không có hiệu quả, ta ôm nàng đi xuống lầu, hai người trở lại phòng liền kéo dài thêm trận đại chiến.

 

Sau khi chiến sự chung kết, nàng dựa vào ngực ta nói cho ta biết: "Em còn muốn tiếp tục vẽ tranh, đem mỗi người mà em có thể nhớ đều vẽ lại kỷ niệm."

 

Ta vuốt ve mái tóc của nàng, trong đầu hiện lên một ý niệm, im lặng một hồi chậm rãi nói: "Anh muốn viết sách."

 

"Viết sách? Anh viết sách?" Nàng đứng dậy, nhìn ta tò mò hỏi: "Viết sách gì?"

 

"Anh muốn đem toàn bộ những quá khứ trải qua cùng họ viết lại, nếu không anh sợ có một ngày anh sẽ quên…" Câu kế tiếp ta còn chưa nói hết, những khuôn mặt lại bắt đầu hiện lên trong trí nhớ của ta…

 

Lộng Trúc phong lưu phóng khoáng, Hồng Thái Long ủ rũ hư hỏng, Thận Vưu nhẫn nại, Ma Thần uy chấn chư thần, còn có Tất Trường Xuân đầy ngạo khí trong áo bào xanh, còn có cô gái áo trắng làm cho ta vĩnh viễn không thể quên, nàng dịu dàng cười, một mực ghi khắc trong giấc mộng của ta…

 

Diệp nhi lẳng lặng nhìn ta trong chốc lát, dựa vào ngực ta, nhẹ nhàng hỏi: "Anh nghĩ kỹ tựa sách chưa?"

 

"Gọi là…Bại Hoại Tu Chân Giới đi!" Ta lại ôm sát nữ nhân trong lòng mình.

 

HẾT