Tinh Thần Châu

Chương 232 : Nam phương tinh

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Lẽ nào đây là thiên đạo? Dược Thiên Sầu có chút kích động, trước đây vào thời gian luyện khí chưa từng xuất hiện qua hiện tượng như vậy, nhất định là dị chứng ngắm sao trong khoảng thời gian này. Lại suy nghĩ đẽo gọt, rồi lại không dám hoàn toàn khẳng định, lúc này ức chế nỗi lòng kích động, chuyên tâm phát hiện nhiệt năng vừa hấp thụ vào trong cơ thể.

 

Nhiệt năng rất nhỏ này tuy rằng cực kỳ rất thưa thớt, nhưng dụng tâm vẫn có thể phát hiện sự tồn tại của chúng nó, xen lẫn với chân nguyên bạch sắc trong cơ thể có vẻ dị thường sinh động, tiểu tử màu đỏ kia giống như tinh linh đang khiêu vũ, phi thường khả ái. Nhưng bởi vì sao khi có mấy điểm tiểu tử kia tồn tại, bản thân mình không còn sợ hãi sự nóng cháy bên ngoài nữa?

 

Dược Thiên Sầu dựa theo pháp quyết tu luyện bình thường, bắt đầu dẫn đạo chân nguyên trong kinh mạch vận chuyển, sau khi chân nguyên trong cơ thể vận chuyển một vòng, đan điền giống như được loại bỏ một vòng, phàm là chân nguyên lướt qua trong kinh mạch một lần, những tiểu tử kia hỗn loạn bên trong chân nguyên quay về đan được giống như cá về biển rộng, vui vẻ bơi qua chỗ viên kết đan, hấp thụ viên kết đan trắng nõn, rất nhanh đã không thấy tăm hơi hình bóng, phảng phất như chui vào viên kết đan.

 

Đây là chuyện gì xảy ra? Dược Thiên Sầu ngạc nhiên, điều tra chân nguyên trong cơ thể, những điếm đỏ kia toàn bộ chạy vào viên kết đan màu trắng kia. Mẹ nó! Sẽ không xảy ra vấn đề gì đi! Nếu như lộng hư kết đan của lão tử, một thân tu vi không mất hết mới lạ.

 

Tỉ mỉ quan sát, kết đan màu trắng vẫn lẳng lặng treo ngay giữa đan điền, không có một điểm phản ứng dị thường, nguyên khí cũng có thể vận chuyển bình thường. Cứ như vậy không bị việc gì sao? Dược Thiên Sầu còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên bên ngoài thân lại bắt đầu có thể cảm giác được ôn độ cực nóng kia.

 

Nhìn địa hỏa cuộn trào mãnh liệt trước mắt, Dược Thiên Sầu rất muốn giống như lần trước, hấp thu những điểm đỏ bên trong lửa, nhưng chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là cử động vô ý thức, mặc hắn nghĩ phá đầu cũng nghĩ không ra quỹ tích vận hành chân nguyên vừa rồi.

 

Xem ra vấn đề chính là xuất hiện tại những ngôi sao ghi khắc trong óc, Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn phi kiếm và Huyền Kim Sa trên mặt đất, hiện tại hắn đâu còn tĩnh tâm để luyện thứ này, thật vất vả đẽo gọt ra điểm manh mối, cũng không thể đơn giản buông tha, có thể biến thành ngưu bức được như Tất Trường Xuân mới là chuyện quan trọng hơn, như vậy về sau cũng không cần nhờ nữ nhân đến bảo hộ.
"Đúng vậy! Không dễ dàng!" Trần Phong cảm thán một tiếng, quay đầu lại hỏi: "Lần này ta ngây người trong đan phòng mấy ngày?"

 

"Có mười ba ngày." Người nọ trả lời.

 

"Mười ba ngày? Theo ngươi nói, ta chợt thấy đói bụng." Trần Phong sờ sờ vùng bụng khô quắt, hắn còn chưa tới Kết Đan kỳ, thời gian dài không ăn gì đúng là có điểm chịu không nổi. Ném ném đan dược trong tay, Trần Phong có chút đắc ý cười nói: "Ta đi nhìn lão đại có nhà hay không, chỉ bằng việc ta luyện ra cực phẩm đan dược, hắn cũng phải cho ta ăn thật ngon mới được."

 

"Trần tổng, chậm hãy đi! Thủ lĩnh ngay ở đây, ngày thứ hai ngài luyện đan hắn đã tới, vẫn ở mãi trong một nham động không có đi ra." Người nọ biết lão đại trong miệng hắn chính là thủ lĩnh, lời này chỉ có một ít người trong ô Thác Châu mới được gọi Dược Thiên Sầu.

 

Trần Phong nhướng mày, thầm nghĩ lão đại đang làm gì, không ngờ ở lại chỗ này ngây người hơn mười ngày, thật là khó được! Hắn vung tay lên nói: "Mang ta đi xem."